ngược thời gian yêu em

Chương 10: Ngọn lửa trong tim


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng thứ Ba, ánh nắng len qua rèm cửa sổ, rọi lên bàn học của Lục Dương những tia sáng lấp lánh.

Anh ngồi yên, nhìn ra ngoài, nhịp tim vẫn còn dồn dập sau cơn mưa ngày hôm qua.

Trong lòng anh, hình ảnh An Nhiên – mái tóc dính mưa, đôi mắt long lanh, nụ cười sợ hãi và tin tưởng – vẫn còn nguyên vẹn.

“Cô là lý do tôi phải sống, phải sửa chữa tất cả,” anh thì thầm, nắm chặt chiếc vòng tay bạc trên cổ.

Khi bước ra ngoài, Lục Dương thấy An Nhiên đang đứng chờ trước cổng ký túc xá, tay cầm cuốn sách và chiếc ô màu xanh nhạt.

“Anh đến rồi à?” cô hỏi, nụ cười rạng rỡ nhưng ánh mắt có vẻ dò xét.

Anh mỉm cười dịu dàng, bước đến bên cô:

“Ừ, hôm nay trời đẹp, đi dạo một chút nhé.”

Cô gật đầu, nhấc chân bước theo anh.

Trên con đường vắng, lá cây rơi lác đác dưới chân, từng bước đi hòa nhịp với nhau.

Ánh mắt họ gặp nhau nhiều lần, đôi khi chỉ lướt qua, nhưng mỗi lần đều như đánh thức ký ức ẩn giấu sâu trong trái tim anh.

“Anh Lục…” An Nhiên bất chợt hỏi, giọng ngập ngừng:

“Sao hôm nay anh… khác thường quá? Cảm giác như anh… biết trước mọi chuyện.”

Lục Dương hơi khựng lại, ánh mắt trầm xuống.

Anh biết đây là khoảnh khắc nguy hiểm: cô đang bắt đầu nghi ngờ.

Anh hít sâu, mỉm cười:

“Chắc là do hôm nay tôi… nhạy cảm thôi. Đừng nghĩ nhiều.”

Cô cười khẽ, nhưng ánh mắt vẫn đầy tò mò.

Lời nói dối thứ tư, anh phải giữ bí mật này, dù lòng đau nhói.

Họ đi đến một công viên nhỏ, nơi Lục Dương từng đưa An Nhiên đến học nhóm và trò chuyện.

Gió nhẹ thổi qua, hương hoa sữa ngào ngạt.

Lục Dương chỉ về phía một chiếc ghế gỗ gần hồ nước:

“Ngồi đây một chút đi, tôi có chuyện muốn nói.”

Cô ngồi xuống, ánh mắt tràn đầy sự tò mò nhưng cũng có chút e dè.

“Chuyện gì vậy?”

Anh hít sâu, nhìn thẳng vào mắt cô:

“Cô có biết… tôi luôn muốn bảo vệ cô, kể cả khi cô không biết?”

An Nhiên hơi bất ngờ, đôi mắt mở to.

“Anh… nói thật sao?”

Lục Dương gật đầu, giọng trầm:

“Đúng vậy. Dù bất cứ chuyện gì xảy ra, dù phải chịu đau khổ… tôi sẽ luôn ở bên cô, bảo vệ cô.”

Khoảnh khắc ấy, tim cô đập mạnh.

Cô cảm nhận được một sức ấm kỳ lạ, vừa quen thuộc vừa lạ lùng.

“Anh… anh luôn nghĩ về tôi sao?” cô hỏi, giọng run run.

Anh mỉm cười, ngồi sát bên:

“Ừ… từng khoảnh khắc, từng giây phút, tôi đều nghĩ về cô.”

Lần đầu tiên, anh thừa nhận tình cảm mà không che giấu, nhưng vẫn giấu đi sự thật về quá khứ và tương lai.

Buổi chiều, khi cả hai cùng nhau thả diều bên hồ, ánh hoàng hôn chiếu lên mặt nước, phản chiếu màu cam rực rỡ.

An Nhiên cười khúc khích, tay cố giữ dây diều không bị gió cuốn.

“Anh giúp tôi!” cô kêu lên, ánh mắt long lanh.

Lục Dương chạy đến, cầm dây diều, nụ cười trên môi dịu dàng.

Trong khoảnh khắc ấy, anh nhớ lại năm 2025, hình ảnh cô chạy trong mưa, cười khẽ, mái tóc ướt sũng, mắt long lanh.

Anh muốn giữ cô thật chặt, nhưng biết rằng một hành động vội vàng có thể phá vỡ dòng thời gian.

Thay vào đó, anh chỉ nhẹ nhàng:

“Cẩn thận, đừng để dây diều tuột.”

Cô nhìn anh, ánh mắt đầy tin tưởng.

Anh biết, tình yêu này, lần này, phải được bảo vệ bằng từng hành động nhỏ, từng cử chỉ tinh tế.

Trên đường về, trời tối dần, những ngôi sao bắt đầu ló dạng trên bầu trời trong xanh.

An Nhiên nắm tay anh một cách tự nhiên, ánh mắt dịu dàng:

“Anh Lục… anh có biết không? Tôi cảm thấy… gần anh hơn mọi ngày.”

Anh hơi giật mình, trái tim dồn nhịp.

Lúc này, anh vừa vui mừng vừa lo lắng. Mọi bước tiến trong tình cảm đều phải cẩn trọng, vì quá khứ đang rình rập.

Anh mỉm cười dịu dàng, nắm tay cô thật chặt:

“Cảm giác này… tôi cũng thế. Tôi… muốn cô luôn ở bên tôi.”

Cô nhìn anh, ánh mắt sáng rực, tim đập mạnh.

Hai người đi bên nhau, từng bước chân hòa nhịp, ánh mắt trao nhau những cảm xúc chưa từng thốt ra.

Đêm khuya, Lục Dương ngồi trước cửa sổ ký túc xá, nhìn bầu trời đầy sao.

Anh mở cuốn sổ tay, ghi chú từng khoảnh khắc hôm nay:

Những hành động nhỏ để bảo vệ cô

Những cử chỉ tình cảm tinh tế để cô tin tưởng

Những tình huống nguy hiểm tiềm tàng mà anh phải can thiệp

“Mỗi giây, mỗi khoảnh khắc… đều quan trọng. Một sai lầm thôi, mọi thứ sẽ thay đổi. Nhưng tôi sẽ không để cô rời đi.”

Chiếc vòng tay bạc rung nhẹ trên cổ anh, như nhắc nhở: tình yêu này phải được bảo vệ cẩn trọng.

Anh hít sâu, ánh mắt kiên định:

“Ngọn lửa trong tim tôi… sẽ không bao giờ tắt. Dù phải chịu đau đớn, dù phải che giấu, tôi sẽ bảo vệ cô… đến cùng.”

Ngoài trời, gió thổi nhẹ qua cửa sổ, nhịp điệu hòa với nhịp tim anh.

Anh mở mắt, ánh nhìn kiên định và ấm áp:

“Tình yêu này, lần này… sẽ không thất bại.”


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×