Buổi sáng thứ Hai, thành phố vẫn chìm trong sương mù nhẹ.
Lục Dương thức dậy sớm, ánh nắng nhạt chiếu qua cửa sổ, tạo những tia sáng lấp lánh trên sàn nhà.
Hôm nay, anh cảm nhận một bản năng lạ thường: có điều gì đó không ổn, một biến cố sắp xảy ra mà chỉ anh mới cảm nhận được.
Anh lặng im vài giây, nắm chặt chiếc vòng tay bạc trên cổ, thầm nhủ:
“Phải cẩn thận… mọi thứ hôm nay có thể thay đổi mọi chuyện.”
Khi ra cổng ký túc xá, An Nhiên đã đứng đó, tay xách cặp sách, ánh mắt trong trẻo.
“Anh đến sớm thế?” cô hỏi, nụ cười tươi tắn nhưng ánh mắt dò xét.
“Ừ… tôi muốn đi cùng cô,” anh đáp, giọng trầm, cố giữ bình thường.
Cả hai đi trên con đường quen thuộc, nhưng không khí khác hẳn ngày thường.
Những cơn gió thổi mạnh, lá rơi vương vãi khắp nơi. Lục Dương cảm nhận rõ rệt: nguy cơ đang tới gần, nhưng anh chưa thể xác định chính xác là gì.
Khi đến gần ngã tư, bất ngờ một chiếc xe mất lái lao tới.
An Nhiên chưa kịp phản ứng, Lục Dương vội lao tới, kéo cô ra kịp lúc.
Cô giật mình, tim đập loạn nhịp:
“Anh… sao anh biết mà chạy tới nhanh thế?”
Anh hít sâu, cố gắng giấu đi lo lắng:
“Tôi chỉ… phản xạ thôi.”
Nhưng sâu trong lòng, anh biết rằng tai nạn này nếu xảy ra sẽ phá hủy mọi thứ anh đang cố gắng sửa chữa.
Và điều này chỉ là dấu hiệu đầu tiên của một chuỗi biến cố lớn hơn.
Sau sự việc, Lục Dương dẫn cô đến quán cà phê gần đó để nghỉ ngơi.
An Nhiên nhìn anh chăm chú:
“Anh… hôm nay khác lạ quá. Không phải lần đầu anh cứu tôi, nhưng sao lần này… có cảm giác… anh biết trước mọi chuyện?”
Lục Dương hơi nhíu mày, biết rằng lời nói dối thứ ba đang đến gần:
“Chắc… là do hôm nay trời có gió mạnh, tôi nhạy cảm hơn thôi.”
Cô không hỏi thêm, nhưng ánh mắt lấp lánh tò mò, khiến anh vừa hạnh phúc vừa lo lắng.
“Nếu cô nghi ngờ, mọi thứ sẽ đổ bể. Nhưng nếu không… anh phải tiếp tục che giấu.”
Buổi chiều, cơn mưa bất ngờ ập đến, dày đặc và dữ dội.
Lục Dương kéo An Nhiên vào một thư viện cũ gần đó.
Bên trong, không gian tĩnh lặng, ánh sáng mờ ảo, mùi giấy cũ và gỗ tạo cảm giác an toàn lạ thường.
Anh nhìn cô, thấy mái tóc dính mưa, đôi mắt long lanh:
“Anh… tôi…” cô lí nhí, giọng run rẩy.
Anh bước tới, giọng trầm:
“Không sao, tôi sẽ bảo vệ cô.”
Khoảnh khắc ấy, ký ức năm 2025 ùa về: mưa, nỗi sợ hãi, những giọt nước mắt anh không kịp lau.
Anh muốn ôm cô thật chặt, nhưng biết rằng một hành động sai thời điểm có thể phá hủy dòng thời gian.
Cơn bão kéo dài, gió thổi mạnh khiến cửa sổ rung lên.
Lục Dương lấy chiếc vòng tay bạc ra, đặt nhẹ lên tay cô:
“Cầm lấy, nó sẽ bảo vệ cô.”
An Nhiên nhìn anh ngạc nhiên:
“Anh… anh làm gì vậy?”
Anh mỉm cười, ánh mắt dịu dàng:
“Đừng lo, chỉ là… muốn chắc chắn cô an toàn.”
Cô im lặng, nhưng ánh mắt lấp lánh sự tin tưởng.
Anh biết, đây là lần đầu tiên anh dùng một hành động vật lý để bảo vệ cô, đồng thời cũng là cách anh tạo niềm tin nhưng vẫn giữ bí mật về quá khứ.
Khi mưa ngớt, họ rời thư viện.
Trên đường về, An Nhiên chợt hỏi:
“Anh… sao hôm nay anh khác thường thế? Có điều gì không ổn sao?”
Lục Dương lặng im vài giây, sau đó mỉm cười:
“Chắc… là do hôm nay tôi cảm nhận được một cơn bão lạ, nên nhạy cảm hơn thôi.”
Cô cười khẽ, nhưng trong lòng dấy lên dự cảm: có điều gì đó nơi anh không giống trước đây.
Buổi tối, Lục Dương ngồi trước cửa sổ ký túc xá, nhìn ra đường phố ướt mưa.
Anh mở cuốn sổ tay, ghi chú từng chi tiết nhỏ: những khoảnh khắc cô có thể gặp nguy hiểm, những quyết định cần thay đổi để bảo vệ cô, tất cả được anh lập kế hoạch tỉ mỉ.
“Mỗi giây, mỗi khoảnh khắc… đều quan trọng. Một sai lầm thôi, mọi thứ sẽ thay đổi. Nhưng tôi sẽ không để cô rời đi.”
Anh nắm chặt chiếc vòng tay bạc, nhắm mắt lại, thầm thì với chính mình.
“Dù phải che giấu, dù phải chịu đau đớn… lần này, anh sẽ giữ cô bên mình, và sửa chữa tất cả.”
Cơn bão hôm nay không chỉ là mưa, mà là biểu tượng cho thử thách sắp tới.
Lục Dương biết, dòng thời gian luôn mong manh, mọi bí mật có thể bị vỡ ra bất cứ lúc nào, và anh cần tinh tế từng bước, để không chỉ bảo vệ An Nhiên mà còn bảo vệ chính mình.
Ánh trăng ló dạng qua mây mù, chiếu lên khuôn mặt nghiêm túc của anh.
Anh mở mắt, ánh nhìn kiên định:
“Cơn bão này chỉ là khởi đầu. Những ngày tiếp theo… tôi sẽ không để cô gặp nguy hiểm lần nào nữa.”