Buổi sáng thứ Tư, thành phố vẫn chìm trong màn sương mỏng, từng tia nắng yếu ớt len qua các tòa nhà cao tầng.
Lục Dương thức dậy sớm, ánh mắt hướng về phía cửa sổ, trong lòng dấy lên cảm giác nặng nề.
“Hôm nay… có điều gì đó không ổn. Nguy cơ đang tới gần,” anh thì thầm, nắm chặt chiếc vòng tay bạc trên cổ.
Anh chuẩn bị mọi thứ cẩn thận: sách vở, ghi chú, cả những hành động tinh tế để bảo vệ An Nhiên mà cô không hề nghi ngờ.
Nhưng trái tim anh vẫn nhói lên, vì anh biết, bóng dáng từ quá khứ sắp xuất hiện, và mọi bí mật của anh có nguy cơ bị bại lộ.
Khi đến cổng ký túc xá, anh thấy An Nhiên đang đứng chờ.
Cô cầm cuốn sách nhỏ, ánh mắt sáng long lanh:
“Anh đến rồi à? Hôm nay trông anh nghiêm túc quá, có chuyện gì sao?”
Lục Dương mỉm cười, cố giữ bình tĩnh:
“Chỉ là hôm nay tôi muốn đi cùng cô, có vài việc cần nói.”
Cô nhún vai, nụ cười nhẹ trên môi nhưng ánh mắt vẫn dò xét:
“Anh… khác thường quá. Tôi cảm giác anh biết trước mọi chuyện.”
Anh khẽ giật mình trong lòng, nhưng giọng điệu vẫn dịu dàng:
“Chắc… chỉ là tôi nhạy cảm thôi. Đừng nghĩ nhiều.”
Lời nói dối thứ năm, anh phải tiếp tục che giấu mọi bí mật, dù lòng đau nhói.
Trên đường đến trường, một bóng dáng quen thuộc xuất hiện từ phía xa:
“Anh ấy… là ai vậy?” An Nhiên hỏi, hơi bất ngờ.
Lục Dương quay lại nhìn, tim đập nhanh:
Người đó… là Trần Kiệt, đồng nghiệp cũ của anh trong tương lai, người từng biết khá rõ về những sự kiện sẽ xảy ra với An Nhiên.
Anh biết, sự xuất hiện của ông ở năm 2020 là một biến cố nguy hiểm, có thể phá vỡ mọi nỗ lực của anh trong quá khứ.
Trần Kiệt tiến đến gần, giọng nghiêm nghị:
“Lục Dương… chúng ta cần nói chuyện. Có vài việc quan trọng liên quan đến cô ấy.”
Lục Dương hít sâu, cố giữ vẻ bình tĩnh trước mặt An Nhiên:
“Chắc… tôi sẽ giải quyết sau. Đừng lo.”
Nhưng ánh mắt An Nhiên đã bắt đầu nghi ngờ:
“Anh… có chuyện gì sao? Sao anh trông lo lắng vậy?”
Anh chỉ mỉm cười dịu dàng, nhưng trong lòng biết rằng, bí mật lớn sắp bị phát hiện, và anh phải hành động cẩn trọng từng bước.
Trong lớp, Lục Dương liên tục quan sát An Nhiên, để ý từng cử chỉ nhỏ: cách cô nhíu mày khi suy nghĩ, cách cô cười khẽ khi đọc bài, từng động tác tay khi viết ghi chú.
Mọi chi tiết nhỏ đều được anh ghi nhớ, vì anh biết một sai lầm nhỏ thôi cũng có thể thay đổi dòng thời gian.
An Nhiên bắt đầu cảm thấy lạ lùng, ánh mắt thường xuyên dò xét anh:
“Anh Lục… hôm nay anh khác hẳn. Tôi cảm giác anh… như biết trước mọi chuyện.”
Lục Dương cố gắng bình thản, giấu đi nỗi lo lắng:
“Chắc… chỉ là trực giác thôi. Đừng nghĩ nhiều.”
Lời nói dối thứ sáu, anh phải tiếp tục giữ bí mật, dù cô đang dần nhận ra sự khác thường nơi anh.
Buổi chiều, cơn mưa bất ngờ ập đến, gió thổi mạnh khiến cây cối nghiêng đổ.
Lục Dương kéo An Nhiên vào một quán cà phê gần đó.
Bên trong, không gian tĩnh lặng, ánh sáng dịu dàng, mùi cà phê hòa lẫn hương giấy cũ từ những cuốn sách trên kệ tạo cảm giác an toàn.
Anh nhìn cô, mái tóc dính mưa, đôi mắt long lanh:
“Anh… tôi…” cô lí nhí, giọng run run.
Anh bước tới, giọng trầm:
“Đừng lo, tôi sẽ bảo vệ cô.”
Khoảnh khắc ấy, ký ức năm 2025 ùa về: hình ảnh cô đứng giữa mưa, đôi mắt long lanh, nụ cười xen lẫn sợ hãi.
Anh muốn ôm cô thật chặt, nhưng biết rằng một hành động vội vàng có thể phá vỡ dòng thời gian.
Trần Kiệt xuất hiện ngoài cửa sổ, ánh mắt nghiêm nghị và kín đáo quan sát.
Lục Dương nhận ra nguy cơ: nếu An Nhiên nhìn thấy ông, cô sẽ nghi ngờ mọi bí mật mà anh che giấu.
Anh quyết định hành động, lặng lẽ kéo An Nhiên ra phía sau, đi qua lối hẹp để tránh gặp Trần Kiệt.
Cô hơi thắc mắc:
“Sao anh tránh xa vậy?”
Anh cười khẽ, giọng bình thường:
“Chỉ là… không muốn bị làm phiền thôi.”
Cô gật đầu, nhưng ánh mắt vẫn đầy tò mò.
Bí mật của anh vẫn chưa được tiết lộ, nhưng cơn bão từ quá khứ đang đến gần, sẵn sàng thử thách mọi hành động của anh.
Khi trở về ký túc xá, Lục Dương ngồi bên cửa sổ, nhìn mưa rơi nhẹ ngoài trời.
Anh mở cuốn sổ tay, ghi chú tất cả sự kiện nguy hiểm hôm nay:
Sự xuất hiện của Trần Kiệt
Những hành động tinh tế cần thực hiện để bảo vệ An Nhiên
Cách duy trì bình thường để cô không nghi ngờ
“Mỗi khoảnh khắc, mỗi hành động… đều quan trọng. Một sai lầm thôi, mọi thứ sẽ thay đổi. Nhưng tôi sẽ không để cô rời đi.”
Chiếc vòng tay bạc rung nhẹ, nhắc nhở anh: tình yêu này phải được bảo vệ cẩn trọng.
Anh hít sâu, ánh mắt kiên định:
“Bóng dáng từ quá khứ chỉ là khởi đầu. Những ngày tiếp theo, tôi sẽ bảo vệ cô bằng mọi cách… dù phải chịu đau đớn, dù phải giữ bí mật.”
Đêm khuya, An Nhiên nằm trên giường, mắt mở nhìn trần nhà, vẫn không thể xua tan cảm giác lạ lùng về Lục Dương hôm nay.
“Anh ấy… có điều gì khác hẳn… nhưng tôi chưa biết. Có lẽ… tôi sẽ tìm hiểu.”
Trong khi đó, Lục Dương ngồi trước cửa sổ, ánh trăng chiếu lên khuôn mặt nghiêm túc:
“Nguy cơ từ quá khứ đã xuất hiện. Nhưng tôi sẽ không để bóng tối phá hủy tình yêu này… lần nào nữa.”