Buổi sáng thứ Năm, thành phố chìm trong lớp sương mỏng, những tia nắng yếu ớt xuyên qua kẽ lá, chiếu lên mặt đường ẩm ướt.
An Nhiên bước ra khỏi ký túc xá, trong lòng vẫn còn vang vọng những gì xảy ra hôm qua.
“Anh ấy… có gì đó khác lạ. Nhưng tôi chưa thể nắm rõ…” cô thầm nghĩ, ánh mắt vừa tò mò vừa lo lắng.
Cô bước trên con đường quen thuộc, nghĩ đến từng hành động của Lục Dương: cách anh cứu cô khỏi xe hôm thứ Tư, cách anh tránh Trần Kiệt, và cả cách anh quan sát cô tỉ mỉ mà không để cô nhận ra.
Một phần trong cô muốn hỏi, nhưng phần khác lại sợ nếu biết sự thật sẽ thay đổi tất cả.
Lục Dương đứng trước cổng ký túc xá, chờ cô.
Anh nhìn An Nhiên từ xa, trái tim vẫn dồn nhịp: cô bắt đầu nhận ra sự khác lạ, và bất cứ cử chỉ nào của anh cũng có thể khiến cô nghi ngờ.
“Chào buổi sáng,” anh mỉm cười, giọng dịu dàng nhưng có chút căng thẳng.
An Nhiên nhìn anh, ánh mắt dò xét:
“Chào… hôm nay anh có vẻ… khác.”
Anh nhíu mày nhẹ, cố giữ vẻ bình thường:
“Chắc là hôm nay tôi nhạy cảm thôi.”
Cô nhìn anh một lúc lâu, cảm giác có điều gì đó không ổn: dường như anh biết trước những gì sắp xảy ra.
Lần đầu tiên, nghi ngờ trong cô bắt đầu nảy sinh.
Trên đường đến trường, Lục Dương giữ khoảng cách vừa đủ, theo dõi An Nhiên nhưng cố gắng hành xử bình thường.
Nhưng từng chi tiết nhỏ đều được anh ghi nhớ: cách cô nhíu mày khi suy nghĩ, cách cô liếc nhìn anh bất chợt, cách tay cô bám chặt cặp sách khi đi qua ổ gió.
An Nhiên lặng im, nhưng trong lòng bồn chồn.
“Anh ấy… biết tôi sẽ làm gì trước cả khi tôi nghĩ đến? Sao lại như vậy?”
Trong lớp, cô liên tục để ý anh.
Lục Dương vẫn mỉm cười nhẹ, giọng dịu dàng khi trao đổi với bạn bè, nhưng đôi mắt lấp lánh sự căng thẳng và quyết đoán.
Mỗi lần ánh mắt anh chạm vào cô, tim cô lại nhói lên, vừa ngạc nhiên vừa tò mò.
Cô tự hỏi: Liệu anh ấy có giấu điều gì? Hay chỉ là cảm giác của riêng tôi?
Những câu hỏi cứ quẩn quanh trong đầu, khiến cô không thể tập trung vào bài học.
Buổi trưa, An Nhiên đi ăn cùng vài người bạn.
Lục Dương đứng ngoài, quan sát từ xa.
Một phần trong anh muốn bước tới, ôm cô, nhưng biết rằng bất cứ hành động nào vội vàng cũng có thể phá vỡ dòng thời gian.
Thay vào đó, anh chỉ lặng lẽ theo dõi, ánh mắt vừa dịu dàng vừa cảnh giác.
“Cô đang dần nhận ra, nhưng chưa hiểu hết. Tôi phải cẩn thận từng bước.”
Chiều đến, An Nhiên về ký túc xá, lòng vẫn còn bối rối.
Cô tự nhủ:
“Tôi cần phải tìm hiểu. Anh ấy… khác hẳn so với bình thường. Nhưng tại sao?”
Cô mở cuốn sổ tay của mình, nhưng mắt lại dán vào một bức ảnh cũ chụp cùng Lục Dương ở công viên.
“Anh ấy… sao mà giống như đã từng biết trước mọi thứ? Nhất là cách anh ấy cứu tôi hôm qua… khác hẳn.”
Khi Lục Dương xuất hiện, cô bất chợt hỏi:
“Anh… có chuyện gì không? Sao hôm nay anh cứ quan sát tôi như vậy?”
Anh hơi giật mình, cố mỉm cười:
“Chỉ là… tôi quan tâm đến cô thôi.”
Cô nghiêng đầu, ánh mắt lấp lánh sự tò mò:
“Quan tâm à… nhưng sao tôi cảm giác… anh biết trước tôi sẽ làm gì?”
Lục Dương hít sâu, biết rằng sự nghi ngờ đã bắt đầu, và nếu không cẩn thận, mọi bí mật sẽ bị bại lộ.
Anh chỉ mỉm cười dịu dàng:
“Chắc là do trực giác thôi. Đừng nghĩ nhiều.”
Buổi tối, khi cả hai đi dạo quanh hồ gần ký túc xá, gió thổi nhẹ, nước hồ phản chiếu ánh đèn vàng ấm áp.
An Nhiên không nói gì, nhưng đôi mắt liên tục quan sát anh.
“Anh ấy… có điều gì bí ẩn. Tôi phải tìm hiểu.”
Lục Dương bước bên cạnh, ánh mắt dịu dàng nhưng tràn đầy cảnh giác:
“Cô cảm thấy mệt chứ? Đi một chút thôi, nghỉ ngơi sẽ tốt hơn.”
Cô gật đầu, nhưng ánh mắt vẫn dò xét.
Khoảnh khắc hai người đi cạnh nhau, ánh mắt chạm nhau, tim cô nhói lên một cảm giác vừa quen vừa lạ.
Lục Dương biết, tình cảm giữa họ đang trở nên sâu sắc, nhưng bí mật của anh cũng đang bị đe dọa.
Đêm khuya, Lục Dương ngồi trước cửa sổ ký túc xá, ánh trăng chiếu lên khuôn mặt nghiêm túc.
Anh mở cuốn sổ tay, ghi chú từng khoảnh khắc hôm nay:
Những hành động tinh tế để giữ bí mật
Cách ứng xử để không làm cô nghi ngờ
Những dấu hiệu cho thấy cô đang nhận ra sự khác thường
“Mỗi chi tiết nhỏ đều quan trọng. Nếu cô nhận ra quá nhiều… mọi thứ sẽ thay đổi. Nhưng tôi sẽ không để cô rời đi.”
Chiếc vòng tay bạc rung nhẹ trên cổ, như nhắc nhở anh: tình yêu này phải được bảo vệ cẩn trọng, từng giây từng phút.
Anh nhắm mắt lại, thầm thì với chính mình:
“Sự nghi ngờ đã bắt đầu. Nhưng tôi sẽ dùng mọi cách… để bảo vệ cô, để tình yêu này không bao giờ thất bại.”