ngược thời gian yêu em

Chương 13: Nguy cơ lộ diện


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng thứ Sáu, trời vẫn còn mờ sương, không khí se lạnh khiến từng hơi thở hiện ra thành làn khói nhỏ.

Lục Dương đứng trước gương, chỉnh lại cà vạt và nhìn vào đôi mắt mình.

“Hôm nay… mọi thứ có thể thay đổi. Một sai lầm thôi, bí mật sẽ bị bại lộ.”

Anh hít sâu, ánh mắt kiên định, rồi khoác áo khoác, bước ra khỏi ký túc xá.

An Nhiên đã đứng chờ trước cổng, tay cầm cặp sách và ly cà phê nóng.

“Anh đến rồi à? Hôm nay anh trông nghiêm túc quá.”

“Ừ… hôm nay có vài việc cần giải quyết, nên tôi đến sớm,” Lục Dương đáp, giọng bình tĩnh nhưng lòng đầy cảnh giác.

Cô cười khẽ, nhưng ánh mắt không còn rạng rỡ như mọi ngày.

Lần đầu tiên, An Nhiên bắt đầu để ý từng chi tiết nơi anh, những hành động tưởng chừng bình thường cũng khiến cô nghi ngờ.

Trên đường đi, Lục Dương nhận thấy một bóng người lạ xuất hiện gần trường.

Đó là Trần Kiệt, người đã xuất hiện trước đó, ánh mắt sắc bén và đầy tính toán.

Anh biết rằng nguy cơ bí mật của anh bị phát hiện đang tiến gần từng giây.

“Anh ấy lại đây rồi…” Lục Dương thì thầm, nắm chặt tay An Nhiên để cô không nhìn thấy sự lo lắng.

Vừa bước vào lớp, Lục Dương phát hiện Trần Kiệt đứng ngoài cửa sổ, như đang quan sát mọi hành động của mình.

Anh hít sâu, thầm nhủ:

“Phải cẩn thận từng bước. Một cử chỉ sai lầm thôi, cô ấy sẽ nghi ngờ, và bí mật sẽ bị bại lộ.”

An Nhiên bắt đầu nhìn anh nhiều hơn, ánh mắt dò xét:

“Anh… hôm nay… sao anh cứ nhìn tôi lạ thế?”

Anh mỉm cười, giọng dịu dàng:

“Chắc… chỉ là hôm nay tôi quan tâm đến cô hơn một chút.”

Cô hơi nghiêng đầu, ánh mắt lấp lánh sự tò mò.

Lần đầu tiên, sự nghi ngờ trong cô bắt đầu mạnh mẽ hơn.

Buổi trưa, trong căng-tin, An Nhiên cố gắng nói chuyện với Lục Dương, nhưng thấy anh liên tục nhìn về phía Trần Kiệt.

Cô nhíu mày:

“Anh… có chuyện gì sao? Sao cứ nhìn người khác như vậy?”

Lục Dương lặng im một giây, rồi trả lời bình thản:

“Chỉ là trực giác thôi. Người đó… tôi cảm thấy cần chú ý.”

Cô lặng im, ánh mắt đầy suy nghĩ.

“Anh ấy… chắc chắn đang giấu điều gì. Tôi phải tìm hiểu.”

Chiều đến, cơn mưa bất ngờ ập đến, gió thổi mạnh, từng hạt mưa đánh vào mặt kính.

Lục Dương kéo An Nhiên vào một thư viện cũ gần hồ, nơi hai người từng có nhiều kỷ niệm.

Bên trong, ánh sáng mờ ảo, mùi giấy cũ tạo cảm giác ấm áp và an toàn.

Anh nhìn cô, mái tóc dính mưa, đôi mắt long lanh:

“Không sao, tôi sẽ bảo vệ cô.”

Cô nhìn anh, ánh mắt vừa tin tưởng vừa hoài nghi.

“Anh ấy… có điều gì khác hẳn. Tôi phải tìm hiểu.”

Khi họ đang nói chuyện, Trần Kiệt bất ngờ xuất hiện ngoài cửa sổ.

Lục Dương lập tức che chắn, kéo An Nhiên ra một lối đi bí mật phía sau thư viện.

Cô hơi bất ngờ:

“Sao anh lại đi đường này?”

Anh mỉm cười, giọng bình thản:

“Chỉ là… không muốn bị làm phiền thôi.”

Cô gật đầu, nhưng ánh mắt đầy tò mò.

Bí mật của anh gần như bị lộ, và cơn bão từ quá khứ đang ập đến.

Khi trở về ký túc xá, Lục Dương ngồi trước cửa sổ, ánh trăng chiếu lên khuôn mặt nghiêm túc.

Anh mở cuốn sổ tay, ghi chú từng khoảnh khắc nguy hiểm hôm nay:

Sự xuất hiện liên tiếp của Trần Kiệt

Những hành động tinh tế để che giấu bí mật

Cách ứng xử để An Nhiên không nghi ngờ

“Mỗi chi tiết, mỗi khoảnh khắc… đều quan trọng. Nếu cô nhận ra quá nhiều… mọi thứ sẽ thay đổi. Nhưng tôi sẽ không để cô rời đi.”

Chiếc vòng tay bạc rung nhẹ, nhắc nhở anh: tình yêu này phải được bảo vệ cẩn trọng, từng giây từng phút.

Anh nhắm mắt lại, thầm thì với chính mình:

“Nguy cơ lộ diện đã gần. Nhưng tôi sẽ bảo vệ cô… dù phải chịu đau đớn, dù phải giữ bí mật.”

Đêm khuya, An Nhiên nằm trên giường, mắt mở nhìn trần nhà.

Cô nghĩ về Lục Dương hôm nay: từng ánh mắt, từng hành động, từng chi tiết nhỏ.

“Anh ấy… khác lạ quá. Tôi phải tìm hiểu. Chắc chắn có điều gì đó anh ấy không nói với tôi.”

Trong khi đó, Lục Dương ngồi trước cửa sổ, ánh trăng chiếu lên khuôn mặt nghiêm túc:

“Nguy cơ lộ diện chỉ là bước khởi đầu. Những ngày tới… tôi phải bảo vệ cô bằng mọi cách. Tình yêu này… sẽ không thất bại.”


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×