ngược thời gian yêu em

Chương 3: Khi anh mở mắt – năm năm trước


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, Lục Dương tỉnh dậy với cảm giác lạ thường.

Căn phòng tràn ngập ánh nắng dịu, lùa qua khung cửa sổ lớn, chiếu lên những cuốn sách, giấy tờ y khoa xếp ngăn nắp trên bàn.

Anh hít một hơi thật sâu, nhưng tim vẫn đập dồn dập.

Trong giây lát, anh phải nhắm mắt lại, tự nhủ: “Đây là thực tại hay chỉ là mộng?”

Anh ngồi dậy, nhìn quanh căn phòng. Mọi thứ đều quen thuộc đến mức đáng sợ — chiếc bàn học, cuốn sổ ghi chú ngày trước, bình nước thủy tinh cũ… Tất cả như quay trở về đúng năm 2020, khi mọi bi kịch chưa xảy ra.

Anh đưa tay lên mặt, cảm nhận sự run rẩy.

Chiếc vòng tay bạc vẫn ở trên cổ tay anh, lạnh buốt như nhắc nhở rằng anh không chỉ đơn thuần sống lại thời gian, mà đang gánh một trách nhiệm khổng lồ: điều chỉnh lại dòng số phận, để An Nhiên không bị mất đi lần nữa.

Đúng lúc ấy, điện thoại reo.

Trên màn hình hiện tên cô: “An Nhiên”.

Anh khẽ mỉm cười, lòng bỗng ấm lên.

Cuộc sống năm 2020 vốn dĩ bình thường, nhưng từng giây phút bên cô bây giờ đều trở thành kho báu quý giá mà anh từng đánh mất.

“Chào buổi sáng, bác sĩ tương lai,” cô nhắn.

Anh cười khẽ, trả lời:

“Chào buổi sáng, cô gái khiến anh không ngủ được suốt đêm.”

Cô nhắn lại:

“Anh sao vậy, tự nhiên lãng mạn thế? Đang thử cảm giác hồi sinh à?”

Lục Dương mím môi, chỉ nhắn một biểu tượng nụ cười.

Trong lòng, anh biết: cô chưa hề hiểu chuyện gì đã xảy ra, và anh cũng chưa thể nói ra.

Bởi vì, nếu cô biết sự thật, mọi thứ sẽ thay đổi, và có thể sẽ dẫn đến những kết cục khó lường hơn.

Buổi sáng ở trường đại học diễn ra bình thường.

An Nhiên vẫn điệu đà, tay cầm sách y học, đôi mắt long lanh nhìn vào anh mỗi khi có thể.

Lục Dương theo dõi từ xa, cảm giác vừa ngọt ngào vừa đau nhói.

Anh muốn chạy đến ôm cô thật chặt, nhưng biết rằng bất kỳ hành động nào cũng có thể phá vỡ chuỗi thời gian vốn đang nhạy cảm.

Cô cười, giơ tay chào một người bạn:

“Ê, nhìn xem, anh Lục vẫn lạnh như băng. Đứng đó mà không nói câu nào, tôi thấy anh khác lắm đấy.”

Anh mỉm cười, gật đầu, rồi lặng lẽ đi theo dòng người, vẫn giữ khoảng cách vừa đủ để không bị chú ý.

Trong lòng, một kế hoạch dần hình thành: từng bước, anh sẽ sửa chữa tất cả những sai lầm, để cô cười thật lâu, thật hạnh phúc, trước khi định mệnh cướp đi lần nữa.

Chiều hôm đó, sau giờ học, Lục Dương đi qua sân trường.

Một cơn gió nhẹ thổi qua, làm rối tóc An Nhiên.

Cô cười khẽ, đưa tay vuốt mái tóc, ánh mắt nhìn xa xăm.

Anh lặng người, nhận ra một điều: cô chưa từng biết rằng ánh mắt ấy từng là lý do anh thức trắng nhiều đêm, từng là thứ khiến anh hối hận đến phát điên khi đã mất cô.

Anh đi tới gần, giả vờ như tình cờ:

“Ê, cô đứng đó làm gì? Muộn học rồi đấy.”

An Nhiên ngẩng lên, nụ cười vẫn rạng rỡ:

“Ồ, anh đến kịp rồi. Tôi đang… ngắm mây.”

“Ngắm mây?” Anh hỏi, giọng trầm ấm, nhưng ánh mắt chứa đầy ý nghĩa.

“Ừ, mây hôm nay đẹp lắm, anh không thấy sao?” Cô đưa tay chỉ về bầu trời.

Lục Dương nhìn theo, trong lòng vừa xót xa vừa biết ơn.

Anh biết rằng: chỉ cần cô hạnh phúc — dù là nhìn mây hay cười vô tư — tất cả những mất mát trước đây đều có thể bù đắp.

Buổi tối, khi ký túc xá yên tĩnh, Lục Dương ngồi trên giường, lật lại cuốn sổ ghi chú mà anh từng viết tay năm 2020.

Trong đó, là những dòng ghi chép về An Nhiên — những thói quen, những nụ cười, những sở thích mà anh từng bỏ lỡ vì mải mê công việc.

Anh cẩn thận ghi thêm một dòng:

“Từ hôm nay, không để mất cô nữa. Không một lần, không một giây.”

Chiếc vòng tay bạc trên cổ tay bỗng khẽ rung nhẹ, như đáp lại lời thề.

Lục Dương mỉm cười, mắt nhắm lại:

“Ngày mai… sẽ là ngày mới. Một ngày mà anh sẽ làm lại tất cả.”

Nhưng trong sâu thẳm, anh biết:

Dòng thời gian không hoàn hảo. Mỗi bước đi đều ẩn chứa rủi ro.

Và lần này, nếu anh sai, anh sẽ mất cô thêm lần nữa.

Nhưng anh sẽ không sợ.

Bởi vì, không còn gì quan trọng hơn việc yêu cô, và giữ cô ở lại bên mình.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×