Buổi sáng thứ Sáu ở thành phố nhộn nhịp hơn thường lệ.
Lục Dương vừa ra khỏi ký túc xá, đi bộ qua con phố quen thuộc dẫn đến trường đại học.
Ánh nắng chiếu qua tán cây, tạo những mảng sáng nhảy nhót trên vỉa hè. Gió mang theo mùi hoa phượng đầu hè, và cùng lúc, anh cảm thấy tim mình đập nhanh đến lạ thường.
Phía xa, ở ngã tư cuối con phố, anh nhận ra một bóng dáng quen thuộc.
Cô đứng đó, đội mũ nón, tay cầm túi xách, ánh mắt thoáng nghiêng sang bên kia đường như đang quan sát điều gì.
Lục Dương dừng lại, nín thở. Anh biết khoảnh khắc này — khoảnh khắc mà anh từng chứng kiến cô đứng giữa ngã tư năm năm trước — sẽ quyết định một phần số phận cả hai.
“An Nhiên…” Anh gọi khẽ, cố gắng không làm cô giật mình.
Cô quay lại, ánh mắt trong veo nhìn anh, nụ cười như mặt trời buổi sáng:
“Anh Lục! Anh sao lại đi sớm thế?”
Anh mỉm cười, bước tới gần cô, giả vờ bình thường:
“Ừ… dậy sớm, đi dạo một chút.”
Cô khẽ nhíu mày: “Đi dạo à? Thế mà trông anh nghiêm trọng quá.”
Lục Dương cười khẽ, nhưng trong lòng lại căng thẳng.
Anh biết, chỉ một hành động sai, một lời nói vô tình cũng có thể thay đổi dòng thời gian.
Vì vậy, anh bắt đầu bước theo cô, nhưng giữ khoảng cách vừa đủ.
Ngã tư đông người qua lại.
An Nhiên đứng giữa, nhìn sang hai bên đường. Chiếc xe máy đang lao tới, phanh gấp nhưng vẫn sượt qua gần cô vài centimet.
“Anh!” Lục Dương lao tới, nắm tay cô kéo sang lề đường.
Cô giật mình, hơi sợ: “Sao anh…?!”
“Không sao. Tôi bảo vệ cô thôi.” Anh thở hổn hển, ánh mắt nhìn cô sâu thẳm, như muốn nói: “Đây là lần đầu và cũng là lần cuối tôi để cô gặp nguy hiểm.”
An Nhiên vẫn còn run rẩy, nhìn anh chăm chú.
Cô nhận ra sự khác lạ trong ánh mắt Lục Dương — bình thường anh lạnh lùng, nhưng lúc này, trong đôi mắt ấy có cả lo lắng, đau khổ, và một nỗi gì đó rất sâu.
“Anh… anh không sao chứ?” cô hỏi, giọng nhỏ dần.
“Ừ, tôi không sao. Cô yên tâm.”
Cô gật đầu, nhưng trong lòng vẫn thấy lạ.
Điều gì khiến anh khác thế này?
Anh quan tâm, mà không hề áp đặt.
Anh lo lắng, mà không hề tỏ ra mạnh mẽ như mọi khi.
Sau sự việc đó, Lục Dương quyết định đi cùng cô đến lớp.
Trên đường, hai người không nói nhiều. Chỉ là những bước chân hòa nhịp, tiếng xe cộ vang vọng, và ánh nắng chiếu lên mái tóc cô, lấp lánh như hạt ngọc.
Anh quan sát từng cử chỉ của cô: cách cô cầm sách, cách cô hắng giọng khi thấy bụi bay vào mắt, cách cô vô tình mỉm cười với một đứa trẻ đi qua…
Mỗi chi tiết đều khiến tim anh nhói đau. Anh nhận ra rằng: lần này, anh không thể để lỡ bất cứ khoảnh khắc nào.
Cô quay sang anh bất chợt:
“Anh hôm qua có gì lạ không? Tôi cảm giác… anh khác hẳn so với trước.”
Lục Dương hơi khựng lại, ánh mắt nhanh chóng dịu đi:
“Chắc là do hôm qua mưa to, anh bị ướt. Ai mà tỉnh táo nổi trong trời mưa cơ chứ.”
Cô cười, nhưng vẫn hơi nghi ngờ.
“Ừ… có thể vậy.”
Nhưng sâu trong lòng, An Nhiên cảm giác một điều gì đó đang thay đổi, dù cô chưa thể hình dung chính xác.
Còn Lục Dương, anh biết, đây mới chỉ là bước đầu.
Nếu muốn giữ cô, anh phải khéo léo từng cử chỉ, từng lời nói, từng khoảnh khắc nhỏ nhất.
Chiều hôm đó, trong phòng học y, Lục Dương ngồi một góc, theo dõi cô từ xa.
Cô chú tâm vào bài tập, đôi mắt long lanh, miệng mấp máy thầm đọc những ghi chú.
Anh khẽ nhắm mắt lại, hít một hơi dài, và tự nhủ:
“Anh sẽ không để cô rời xa lần nữa. Không lần nào.”
Nhưng trong lòng anh cũng có lo lắng.
Dòng thời gian không hoàn hảo.
Mỗi hành động của anh đều có thể làm thay đổi số phận.
Ngoài cửa sổ, mưa lại rơi.
Những giọt nước nhỏ nhắn va vào kính, như nhắc nhở anh: mọi thứ đều mong manh, và anh phải cẩn thận hơn bao giờ hết.
Khi ra về, Lục Dương theo An Nhiên đến ngã tư — nơi cô đứng vào sáng nay.
Anh dừng lại một chút, ngắm nhìn cô.
Trong khoảnh khắc ấy, anh hiểu rằng: ngay cả một giây phút tưởng như bình thường cũng quý giá hơn cả sinh mạng.
“Cô về an toàn nhé,” anh nói, giọng trầm thấp, đầy chân thành.
“Ừ, cảm ơn anh,” cô mỉm cười, ánh mắt vô tư nhưng sâu thẳm có chút gì đó lay động.
Lục Dương rời đi, lòng vừa nhẹ nhõm, vừa lo lắng.
Anh biết, cô sẽ dần nhận ra sự khác lạ nơi anh, và lúc đó, mọi việc sẽ trở nên khó khăn hơn.
Nhưng một điều chắc chắn: anh sẽ không bao giờ để An Nhiên mất đi lần nữa.