ngược thời gian yêu em

Chương 5: Ký ức chồng lên ký ức


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngày thứ Sáu trôi qua trong nhịp sống thường nhật, nhưng với Lục Dương, mỗi khoảnh khắc đều như một món quà quý giá.

Anh đi qua từng hành lang, quan sát cô một cách lặng lẽ, từng ánh mắt, từng nụ cười đều in sâu trong tâm trí.

Trưa hôm đó, khi An Nhiên ra ngoài mua nước uống, anh tình cờ gặp một người bạn cũ – Văn Hạo, sinh viên năm cuối, vốn là bạn thân của cô.

“Lục Dương? Sao anh ở đây?” Văn Hạo ngạc nhiên.

Anh chỉ mỉm cười, giấu đi cảm giác bối rối.

“Vừa ra trường, qua thăm cậu bạn cũ thôi.”

Văn Hạo nhìn anh chằm chằm, như đang dò xét:

“Anh… có gì khác lạ đấy. Cảm giác anh… không giống trước.”

Lục Dương khẽ cười:

“Chắc do tôi lớn hơn rồi. Học nhiều nên già dặn hơn một chút.”

Nhưng trong lòng, anh biết: sự khác lạ này là từ ký ức tương lai chồng lên hiện tại, khiến hành vi, ánh mắt, cử chỉ anh đều mang theo một năng lượng lạ lùng mà người ngoài khó nhận ra.

Sau khi Văn Hạo đi, anh nhìn An Nhiên từ xa.

Cô đang mua nước, cúi người trả tiền, mái tóc phất phơ theo gió.

Anh lặng lẽ bước tới, nhặt một chiếc kẹo bỏ vào túi, rồi đi theo cô.

Đó là một hành động nhỏ — nhưng nó khiến ký ức năm 2025 của anh ùa về: những lần anh từng bỏ lỡ cô, những ngày cô lạnh lùng rời xa, những giọt nước mắt anh không kịp lau.

Anh nhớ lại khoảnh khắc cuối cùng họ gặp nhau trước tai nạn: cô đứng giữa mưa, mái tóc dính nước, mắt long lanh, nhìn anh bằng một nỗi thất vọng vừa giận vừa thương.

Anh đã quá tự tin vào bản thân, quá mải mê công việc, và… quá muộn để nói lời yêu lần nữa.

Nhưng bây giờ, anh có cơ hội — cơ hội sửa chữa tất cả.

Buổi chiều, Lục Dương chủ động tìm cách trò chuyện với An Nhiên.

“Cô có muốn đi dạo không?” Anh hỏi, giọng bình thản nhưng ẩn sâu cảm xúc.

An Nhiên nhíu mày, hơi ngạc nhiên:

“Đi dạo? Học xong rồi mà?”

“Ừ, tôi muốn nói chuyện với cô một chút.” Anh nhìn thẳng vào mắt cô, ánh mắt dịu dàng nhưng đầy chân thành.

Cô gật đầu, rồi cả hai đi bên nhau.

Trên con đường rợp nắng, tiếng lá xào xạc và tiếng bước chân vang lên hòa vào nhau.

Mỗi khoảnh khắc đều khiến anh nhớ lại năm 2025, khi họ cùng nhau đi bộ trong công viên, cười đùa, và anh từng hứa sẽ bảo vệ cô cả đời.

Nhưng bây giờ, anh không chỉ hứa — anh phải hành động để đảm bảo lời hứa trở thành sự thật.

Khi dừng lại ở một quán cà phê nhỏ bên đường, An Nhiên đặt ly nước xuống, nhìn anh:

“Anh hôm nay trông khác… không còn lạnh lùng như mọi khi. Cảm giác… ấm áp lạ thường.”

Lục Dương mỉm cười, giấu đi sự run rẩy trong tim:

“Có lẽ vì hôm nay trời đẹp, ánh nắng dịu dàng… nên anh cũng dịu dàng theo thôi.”

An Nhiên cười khẽ, ánh mắt dường như tìm kiếm điều gì trong anh.

Nhưng cô không nhận ra rằng: trong anh có một con người khác, người từng yêu cô sâu sắc, người từng đau khổ đến tột cùng, và người ấy đang sống lại trong khoảnh khắc hiện tại.

Buổi tối, Lục Dương trở về ký túc xá, ngồi bên chiếc bàn làm việc.

Anh mở cuốn sổ cũ, lật lại những ghi chú về An Nhiên từ năm 2020.

Mỗi trang giấy, mỗi dòng chữ đều nhắc nhở anh về khoảng cách giữa ký ức và thực tại.

Anh ghi chú thêm:

“Ngày mai, tôi sẽ làm cho cô cười thật nhiều. Tôi sẽ không để ký ức đau khổ chồng lên cuộc sống hiện tại nữa.”

Chiếc vòng tay bạc trên cổ tay anh khẽ rung.

Anh khẽ mỉm cười, cảm nhận sự liên kết kỳ lạ giữa hai thời điểm — giữa ký ức của anh và hiện tại đang sống.

Ngoài trời, mưa lại bắt đầu rơi nhẹ.

Những giọt mưa đập vào kính, vang lên đều đặn như nhịp tim anh: một nhịp tim cố gắng giữ cô ở lại bên mình, một nhịp tim đánh thức những ký ức chồng lên ký ức.

Và trong khoảnh khắc ấy, Lục Dương hiểu rằng: mỗi hành động nhỏ hôm nay, mỗi câu nói, mỗi ánh mắt, đều có thể thay đổi số phận của cả hai.

Anh hít một hơi thật sâu, nắm chặt chiếc vòng tay:

“Tôi sẽ không để cô rời đi nữa. Không bao giờ.”


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×