Buổi chiều hôm đó, ánh nắng bắt đầu dịu lại, kéo theo những bóng cây dài trên vỉa hè.
Lục Dương và An Nhiên rảo bước bên nhau, trò chuyện nhẹ nhàng về bài học trên lớp, về những thí nghiệm y học, về những chi tiết nhỏ mà chỉ hai người mới có thể hiểu.
Bỗng nhiên, từ góc sân, một bóng dáng quen thuộc xuất hiện.
Người đàn ông đứng đó — cao, gầy, mái tóc lưa thưa điểm bạc — nhìn chằm chằm về phía họ.
“Anh…?” Lục Dương bất ngờ, bước chậm lại.
An Nhiên quay sang nhìn anh, thắc mắc:
“Anh biết người đó à?”
Lục Dương hít sâu, ánh mắt nghiêm trọng.
Người đàn ông kia là bác sĩ Trần Kiệt, đồng nghiệp cũ của anh tại bệnh viện năm 2025 — người đã chứng kiến một phần bi kịch xảy ra với An Nhiên.
Nhưng ở năm 2020 này, Lục Dương chưa từng gặp ông, và rõ ràng, sự xuất hiện của ông là một biến cố vượt thời gian.
Trần Kiệt tiến tới, giọng nghiêm nghị nhưng không thiếu lịch sự:
“Lục Dương… tôi tưởng anh đã đi đâu rồi. Sao lại xuất hiện ở đây?”
Lục Dương cố gắng bình tĩnh:
“Tôi chỉ đi thăm một người bạn cũ.”
Nhưng trong lòng anh, dòng ký ức ập về: ông là người biết khá rõ về tính cách An Nhiên, biết cả những gì có thể xảy ra với cô trong tương lai.
Nếu bị lộ, có thể mọi thứ anh đang cố gắng sửa chữa sẽ sụp đổ.
An Nhiên đứng bên cạnh, ánh mắt ngạc nhiên.
Cô cảm nhận sự khác lạ nơi anh, thứ mà trước đây chưa từng xuất hiện: ánh mắt tập trung, hơi căng, giọng nói trầm thấp nhưng đầy uy lực.
“Anh Lục… anh có chuyện gì sao? Sao nhìn người ta như thế?” cô hỏi, giọng lo lắng.
Lục Dương mỉm cười, cố gắng dịu dàng:
“Không sao, chỉ là người quen bất ngờ gặp nhau thôi.”
Trần Kiệt nhìn cô, gật đầu chào lịch sự, rồi quay sang Lục Dương:
“Chúng ta có thể nói chuyện một chút không? Có vài chuyện quan trọng.”
Anh nhìn Trần Kiệt, trong lòng dấy lên cảm giác khó chịu.
Mọi cuộc gặp gỡ trong quá khứ đều tiềm ẩn nguy cơ thay đổi dòng thời gian.
Nhưng anh cũng hiểu, không thể né tránh.
Sau khi Trần Kiệt rời đi, An Nhiên nhìn anh, ánh mắt nghiêm nghị nhưng tò mò:
“Anh… anh có gì giấu tôi không? Tôi thấy anh lạ quá.”
Lục Dương thở dài, giọng trầm:
“Chỉ là… anh đang suy nghĩ một chút. Chúng ta có thể đi tiếp được không?”
Cô im lặng, gật đầu, nhưng trong lòng dấy lên một dự cảm lạ.
Ánh mắt cô nhìn anh chăm chú hơn, những chi tiết nhỏ như cách anh nhíu mày, cách anh liếc quanh, khiến cô cảm thấy: có điều gì đó không giống như trước đây.
Buổi tối, Lục Dương trở về ký túc xá, lặng lẽ ngồi bên cửa sổ nhìn ra đường phố vắng.
Anh nhớ lại cuộc gặp với Trần Kiệt, nhớ lại cách ông nhìn mình, nhớ lại những lời nói tiềm ẩn: “có vài chuyện quan trọng.”
Anh biết, nếu không cẩn thận, mọi nỗ lực sửa chữa quá khứ có thể bị phá vỡ từ chính những con người trong hiện tại.
Chiếc vòng tay bạc trên cổ tay anh khẽ rung, như nhắc nhở:
“Hãy cẩn thận. Một sai lầm nhỏ thôi, mọi thứ sẽ thay đổi.”
Anh nắm chặt tay, mắt nhắm lại:
“Anh sẽ không để chuyện đó xảy ra. Anh sẽ bảo vệ cô, dù phải hy sinh bất cứ điều gì.”
Ngoài trời, mưa bắt đầu rơi trở lại, rải rác những giọt li ti trên khung cửa sổ.
Mỗi giọt mưa như nhịp tim nhắc nhở anh: một người, một khoảnh khắc, một quyết định — tất cả đều quan trọng.
Lục Dương mở mắt, ánh mắt nhìn xa xăm về phía An Nhiên, trong lòng dấy lên quyết tâm:
“Dù có bất cứ ai, dù có bất cứ chuyện gì, lần này… anh sẽ không để cô rời đi nữa.”