Buổi sáng hôm đó, ánh nắng len qua tán lá phượng rực đỏ, chiếu lên sân trường, tạo thành những mảng sáng nhảy múa trên mặt đất.
Lục Dương bước nhanh, tay siết chặt chiếc cặp đựng sách, đầu óc căng như dây đàn.
Trong lòng anh, câu hỏi lặp đi lặp lại:
“Làm sao để cô không nghi ngờ? Làm sao để từng khoảnh khắc được giữ nguyên, nhưng vẫn có thể sửa chữa quá khứ?”
Khi gặp An Nhiên tại cổng trường, cô nhìn anh với nụ cười rạng rỡ:
“Anh Lục! Hôm nay trông khác quá, sao mà nghiêm túc thế?”
Lục Dương mỉm cười, nhưng nụ cười ấy mang theo một chút áp lực, một chút nỗi đau bị kìm nén.
“Anh… chỉ muốn đi cùng cô một đoạn đường thôi,” anh nói, giọng trầm ấm nhưng cố gắng bình tĩnh.
Cô cười khẽ, nhún vai:
“Ừ, nhưng đừng nghiêm trọng quá, tôi sợ anh lại làm mặt lạnh lùng như mọi khi.”
Anh lặng lẽ bước bên cạnh cô, theo dõi từng cử chỉ. Từng bước đi, từng nhịp thở đều khiến ký ức năm 2025 ùa về: những ngày mưa tầm tã, những lần cô rời đi mà không quay đầu, những lời nói chưa kịp thốt ra.
Anh biết, nếu để lặp lại quá khứ, anh sẽ mất cô lần nữa.
Trên đường đến lớp, An Nhiên bỗng hỏi:
“Anh có vẻ rất… quan tâm tới tôi hôm nay. Sao vậy?”
Lục Dương lặng im, rồi mỉm cười:
“Chỉ là… muốn chắc chắn rằng cô an toàn.”
Cô nhíu mày, hơi nghi ngờ:
“An toàn? Anh đang nói sao vậy? Không phải anh thường không để ý tôi thế sao?”
Anh thở nhẹ, giấu đi nỗi lo lắng đang dâng trào:
“Có thể… hôm nay anh khác một chút.”
Câu trả lời ấy là lời nói dối đầu tiên, vừa đủ để cô an tâm, vừa che giấu sự thật rằng anh là người đã sống cả tương lai — biết trước những bi kịch sắp xảy ra.
Nhưng trong tim anh, nỗi đau cứ nhói lên: phải diễn như bình thường, trong khi muốn ôm cô thật chặt.
Buổi học diễn ra bình thường, nhưng Lục Dương luôn để mắt tới An Nhiên.
Cô chú tâm vào bài giảng, đôi mắt sáng long lanh, miệng mấp máy đọc thầm những ghi chú.
Mỗi cử chỉ nhỏ đều khiến tim anh nhói đau. Anh lặng lẽ ghi chú trong đầu:
“Cô hay nhíu mày khi đọc bài khó… cô cắn môi khi đang suy nghĩ… nụ cười ấy, nếu không để ý, sẽ vụt qua.”
Trong lớp, một người bạn cũ vô tình nhắc đến một sự kiện trong năm 2020 — một cuộc thi y khoa nội bộ mà An Nhiên tham gia.
Lục Dương biết rằng nếu sự kiện này xảy ra y hệt như trước, cô sẽ bị áp lực, lo lắng, và có thể… va chạm với một tai nạn nhỏ.
Anh quyết định hành động, nhẹ nhàng nhắc cô:
“Cô nên nghỉ ngơi một chút trước khi thi. Đừng quá căng thẳng.”
An Nhiên nhìn anh, hơi ngạc nhiên:
“Anh… quan tâm tới tôi sao?”
Lục Dương cười khẽ, giấu đi tâm trạng rối bời:
“Chỉ muốn cô thi tốt thôi.”
Ánh mắt cô chớp nhẹ, nhưng không hỏi thêm, chỉ mỉm cười: một nụ cười trong sáng, không biết rằng anh đang che giấu một bí mật khổng lồ.
Chiều hôm đó, Lục Dương và An Nhiên đi dạo quanh công viên gần ký túc.
Trên con đường lát đá, lá phượng rụng đầy, tạo thành thảm đỏ dưới chân.
Cô nhặt một chiếc lá, nhìn kỹ rồi đưa cho anh:
“Anh xem này, màu đỏ rực như lửa. Nhìn đẹp ghê!”
Anh nhận lấy, ánh mắt lấp lánh:
“Đúng, đẹp lắm. Giống như… nụ cười của cô hôm nay vậy.”
Cô cười khẽ, đôi má hơi ửng hồng:
“Anh khen tôi, hay đang tán tỉnh tôi?”
Lục Dương mỉm cười, trả lời một cách dí dỏm nhưng vẫn thấm đẫm tình cảm:
“Có thể cả hai.”
Trong khoảnh khắc ấy, trái tim anh đập nhanh, nhưng cũng nhói đau.
Anh biết rằng lời nói dối vừa rồi — rằng anh chỉ là một Lục Dương bình thường — có thể sụp đổ bất cứ lúc nào nếu cô nhận ra sự khác lạ.
Tối đến, khi trở về ký túc xá, Lục Dương mở cuốn sổ tay cũ, nhìn những ghi chú về An Nhiên.
Anh biết rằng mỗi quyết định nhỏ hôm nay sẽ tác động trực tiếp đến quá khứ, và nếu sai một bước, mọi thứ sẽ trở lại bi kịch.
Anh lấy ra chiếc vòng tay bạc, vuốt nhẹ.
“Chiếc vòng này… sẽ là lời nhắc. Một nhịp tim, một khoảnh khắc… mọi thứ đều quan trọng.”
Ngoài trời, mưa rơi nhẹ, những giọt nước lấp lánh trên khung cửa sổ như nhịp tim đồng điệu với anh.
Anh hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại:
“Lần này, tôi sẽ không để cô rời đi. Không lần nào. Và tôi sẽ làm tất cả để bảo vệ cô, dù phải che giấu bất cứ điều gì.”
Trong bóng tối, ký ức năm 2025 dần ùa về: hình ảnh An Nhiên đứng giữa mưa, mái tóc ướt sũng, đôi mắt long lanh nhìn anh, lòng đầy thất vọng và thương nhớ.
Anh nhớ từng chi tiết nhỏ: cách cô run rẩy khi thấy nước mưa rơi vào mắt, cách cô hít một hơi thật sâu khi bất ngờ, cách môi cô mấp máy muốn nói điều gì nhưng lại im lặng.
Nhưng giờ đây, anh đang có cơ hội: chạm vào từng chi tiết ấy, sửa chữa từng khoảnh khắc, để không còn nước mắt, không còn đau thương.
Đêm khuya, Lục Dương ngồi trước cửa sổ ký túc, ngắm nhìn ánh trăng chiếu qua những tán cây.
Anh nhấc chiếc điện thoại, nhắn cho An Nhiên:
“Ngày mai, đi cùng anh đến thư viện nhé. Anh muốn chỉ cho cô một nơi đặc biệt.”
Cô trả lời ngay:
“Được, nhưng anh đừng giấu tôi điều gì nhé.”
Anh mỉm cười, mắt nhắm lại.
Trong lòng, anh biết rằng: lời nói dối đầu tiên đã được thốt ra, nhưng vì tình yêu, anh sẽ phải tiếp tục giữ bí mật này, cho đến khi cô đủ an toàn và mọi thứ được sắp đặt ổn thỏa.
Ngoài trời, mưa lặng dần, chỉ còn vài giọt rơi lác đác trên kính.
Lục Dương mở mắt, ánh mắt quyết tâm:
“Dù phải che giấu, dù phải chịu đau đớn… lần này, anh sẽ không để cô rời đi nữa.”