ngược thời gian yêu em

Chương 8: Bí mật trong thư viện


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng thứ Bảy, trời trong xanh, gió hiu hiu thổi qua từng tán cây, mang theo mùi phấn hoa dịu nhẹ.

Lục Dương đứng trước cổng ký túc xá, đợi An Nhiên.

Anh đã chuẩn bị từ sớm, mang theo chiếc túi nhỏ đựng một số sách và ghi chú, tất cả đều nhằm mục đích “bảo vệ quá khứ” nhưng vẫn giữ cho cô không nghi ngờ.

Khi An Nhiên xuất hiện, mái tóc phất theo gió, nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời buổi sáng, anh cảm thấy tim mình nhói lên: lần này, anh sẽ không để cô rời đi lần nữa.

“Anh đến rồi à?” cô hỏi, giọng nhẹ nhàng nhưng ánh mắt tinh nghịch.

“Ừ, đi thôi, tôi muốn chỉ cho cô một nơi đặc biệt,” Lục Dương đáp, giọng bình thản nhưng trong lòng dấy lên cảm giác hồi hộp.

Họ đi bộ qua những con đường quen thuộc, ánh nắng chiếu qua tán cây, tạo thành những mảng sáng lấp lánh trên mặt đất.

An Nhiên tò mò hỏi:

“Anh bảo đây là nơi đặc biệt, là nơi gì thế?”

Lục Dương mỉm cười, ánh mắt xa xăm:

“Chờ đến nơi, cô sẽ biết.”

Cuộc trò chuyện diễn ra nhẹ nhàng, nhưng trong lòng anh, từng bước chân đều mang theo áp lực: phải giữ cho cô an toàn, nhưng không để cô nghi ngờ sự thật về quá khứ và tương lai.

Thư viện cũ nằm ở góc khuôn viên, nơi Lục Dương và An Nhiên từng cùng nhau học nhóm.

Cánh cửa gỗ cũ kẽo kẹt khi anh đẩy ra, nhưng mùi giấy cũ, mùi gỗ và ánh sáng dịu từ cửa sổ đã tạo ra một cảm giác ấm áp, thân thuộc.

“Đây à? Thư viện cũ à?” An Nhiên trầm trồ, đôi mắt sáng lấp lánh.

“Ừ… nơi này có nhiều kỷ niệm.” Lục Dương trả lời, giọng trầm thấp, nhưng trong mắt anh lấp lánh một niềm vui khó giấu.

Cô đi quanh, chạm vào từng kệ sách, từng tấm bàn cũ, rồi dừng lại ở góc mà họ từng ngồi:

“Anh nhớ chỗ này sao?” cô hỏi, giọng ngạc nhiên.

Anh cười khẽ:

“Ừ, ở đây… tôi từng ngồi cả ngày, đọc sách, nhìn cô viết ghi chú, cười khẽ… tất cả đều như mới hôm qua.”

An Nhiên lặng im, ánh mắt chợt đăm chiêu.

“Anh… anh nói thế, tôi cảm giác… hình như tôi cũng nhớ… nhưng sao lại lạ lùng vậy?”

Lục Dương hơi khựng lại, cảm giác nỗi đau xưa chợt ùa về:

“Đó là ký ức… nhưng không phải tất cả, chỉ là một phần thôi.”

Họ ngồi xuống bàn gỗ cũ, ánh sáng chiếu qua cửa sổ tạo thành những tia sáng dọc bàn.

Lục Dương rút ra một cuốn sổ, đặt trước mặt cô:

“Đây… là ghi chú về một số bài học thú vị, tôi muốn chia sẻ với cô.”

An Nhiên hơi ngạc nhiên, mở ra xem. Trong sổ là những ghi chú cẩn thận, hình vẽ minh họa về giải phẫu, thuốc men, những mẹo học tập mà chỉ Lục Dương mới biết.

“Anh… anh viết tất cả thế này à?” cô hỏi, giọng không giấu được sự ngạc nhiên và vui vẻ.

“Ừ… tôi muốn cô hiểu bài dễ hơn.” Anh nhìn cô, nụ cười nhẹ nhưng đôi mắt trầm: anh muốn cô thấy, anh quan tâm tới cô nhiều như thế nào, nhưng vẫn giữ bí mật về quá khứ.

Thời gian trôi qua, ánh sáng bắt đầu nhạt dần.

An Nhiên nhặt một tấm giấy nhỏ rơi từ cuốn sổ:

“Cái này… anh chưa từng cho tôi xem sao?”

Lục Dương hơi bối rối, nhanh tay nhận lại:

“À… cái này là… tôi muốn giữ bí mật thôi. Không sao đâu, cô đừng lo.”

Cô nhìn anh chằm chằm, dường như muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng chỉ mỉm cười, hơi nghiêng đầu:

“Anh thật kỳ lạ. Như thể anh… biết trước mọi chuyện.”

Lục Dương giật mình trong lòng, nhưng cố gắng giữ vẻ bình thường:

“Chắc là do tôi học nhiều quá thôi.”

Lời nói dối thứ hai, vừa để bảo vệ dòng thời gian, vừa che giấu những ký ức tương lai mà chỉ anh biết.

Giữa không gian tĩnh lặng của thư viện, hai người dần trở nên gần gũi.

Lục Dương nhìn cô, nhớ lại năm 2025, hình ảnh cô đứng giữa mưa, đôi mắt long lanh nhìn anh, nỗi thất vọng và thương nhớ đan xen.

Anh muốn ôm cô ngay lúc này, nhưng biết rằng một hành động sai thời điểm có thể thay đổi quá khứ, làm đảo lộn mọi thứ.

Thay vào đó, anh chỉ nhẹ nhàng:

“Cô biết không… ở nơi này, tôi từng ước mình có thể nói với cô những điều chưa từng nói.”

An Nhiên ngẩng lên, ánh mắt lấp lánh:

“Những điều chưa từng nói à? Anh là gì, một kẻ bí ẩn sao?”

Anh mỉm cười, giọng trầm ấm:

“Có lẽ là… một người muốn bảo vệ cô, dù phải giữ bí mật.”

Cô cười khẽ, không hỏi thêm, nhưng trong ánh mắt có chút nghi ngờ, chút tò mò.

Anh biết, cô đang nhận ra sự khác lạ nơi anh, và những bí mật mà anh che giấu sẽ sớm bị phát hiện.

Khi rời thư viện, trời bắt đầu nhá nhem tối.

Ánh hoàng hôn chiếu qua những tán cây, tạo nên một khung cảnh lãng mạn, khiến cả hai đều im lặng một lúc lâu.

Lục Dương nhắc cô:

“Ngày mai, chúng ta đi tham quan một nơi khác nữa. Tôi muốn cô thấy… nơi này cũng quan trọng không kém thư viện.”

An Nhiên gật đầu, đôi mắt sáng long lanh:

“Được… nhưng lần này, anh đừng giấu tôi điều gì nữa nhé.”

Anh cười nhẹ, nhét tay vào túi:

“Anh sẽ cố… nhưng đôi khi, để bảo vệ cô, anh phải giữ bí mật.”

Nhưng trong lòng anh, nỗi đau cứ nhói lên: bất cứ bí mật nào cũng là một rào cản giữa anh và cô, và anh phải cẩn thận, từng bước, từng khoảnh khắc để mọi thứ không đổ vỡ.

Đêm khuya, Lục Dương ngồi lại trước cửa sổ ký túc xá, ánh trăng chiếu dịu dàng.

Anh mở cuốn sổ tay cũ, nhìn những ghi chú, hình ảnh, từng ký ức năm 2025 ùa về.

Những nụ cười, những giọt nước mắt, những khoảnh khắc bị bỏ lỡ… tất cả đều trở nên sống động.

Anh nắm chặt chiếc vòng tay bạc trên cổ tay, thầm thì:

“Anh sẽ không để cô rời đi lần nữa. Dù phải che giấu, dù phải chịu đau đớn… lần này, anh sẽ giữ cô bên mình, và sửa chữa tất cả.”

Mưa bắt đầu rơi nhẹ ngoài trời, những giọt nước li ti đập vào khung cửa sổ, như nhịp tim đồng điệu với anh.

Anh mở mắt, ánh mắt kiên định:

“Dù có bí mật gì đi nữa… tình yêu này, lần này, sẽ không thất bại.”


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×