Một buổi sáng cuối tuần, ánh nắng len lỏi qua cửa sổ phòng trọ, làm tôi thức dậy sớm hơn bình thường. Không hiểu sao hôm nay tim tôi bồn chồn hơn mọi ngày, như thể có một dự cảm lạ đang chờ đợi. Tôi cầm điện thoại, vô tình mở tin nhắn của người bạn thân:
"Mai đi học thêm hôm nay không? Tớ rảnh, đi cùng nhau nhé!"
Nhìn dòng tin nhắn, tôi mỉm cười, rồi chợt thấy tim mình đập mạnh hơn. Một cảm giác vừa hạnh phúc vừa hồi hộp dâng lên, lần đầu tiên tôi nhận ra rằng mình không chỉ thích sự gần gũi của cậu ấy, mà còn bị cuốn theo từng chi tiết nhỏ nhất: giọng nói, nụ cười, ánh mắt…
Trên đường đi học thêm, cậu đi trước tôi vài bước, thoải mái trò chuyện với những người bạn khác, nhưng cứ quay lại là nở một nụ cười với tôi. Tôi thấy lòng mình xao xuyến đến mức không thể tập trung vào con đường phía trước. Mỗi bước chân như kéo tôi gần hơn với cậu, nhưng cũng kéo theo hàng loạt cảm xúc mà tôi chưa từng trải qua.
Khi đến lớp học thêm, tôi tình cờ nhìn thấy cậu trò chuyện với một cô bạn cùng lớp. Tôi thấy cậu mỉm cười, mắt sáng lên, lắng nghe cô ấy kể chuyện một cách chăm chú. Trái tim tôi nhói lên, một cảm giác ghen tuông lặng lẽ nhưng dữ dội. Tôi tự nhủ: Chỉ là bạn thôi mà… nhưng sao tim lại đau thế này?
Giờ học bắt đầu, nhưng tôi không thể tập trung. Trong đầu chỉ toàn hình ảnh cậu ấy: lúc cười, lúc nghiêng đầu suy tư, lúc nhẹ nhàng nhắc nhở người khác… Tôi nhận ra rằng mình không còn đơn giản là “bạn thân” nữa. Tình cảm này đã vượt qua ranh giới, trở thành một thứ gì đó sâu sắc, không thể kiểm soát.
Giữa buổi học, cậu nhìn sang tôi, ánh mắt tinh nghịch, nụ cười mỉm mà tôi biết rõ là dành riêng cho tôi. Tôi bối rối, mặt nóng bừng, trái tim đập nhanh đến mức tôi phải cúi đầu xuống tập trung vào vở. Lần đầu tiên, tôi thấy mình thật sự rung động, và cảm giác này khác hẳn mọi lần trước: vừa hạnh phúc, vừa sợ hãi.
Buổi trưa, chúng tôi cùng nhau đi ăn. Cậu kể về những chuyện linh tinh, nhưng tôi chỉ lắng nghe, thỉnh thoảng gật đầu hay cười theo. Khi cậu cầm hộp cơm, ánh mắt nhìn tôi một cách vô tình nhưng đầy ấm áp, tim tôi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Tôi biết, đây chính là lần đầu tiên tôi cảm nhận sâu sắc cảm xúc của mình, lần đầu tiên nhận ra rằng tình yêu đơn phương không chỉ là thích một người, mà là sống trong từng khoảnh khắc nhỏ bé cùng họ.
Chiều đến, chúng tôi lại cùng nhau về nhà. Trên đường, cậu kể về một cô bạn khác, và trái tim tôi đau nhói. Tôi cố gắng mỉm cười, nhưng bên trong, cảm giác ghen tuông âm thầm trỗi dậy. Lần đầu tiên tôi cảm nhận nỗi lo sợ mất cậu, lần đầu tiên tôi nhận ra rằng nếu một ngày cậu yêu người khác, tôi sẽ chẳng biết phải làm gì.
Khi tạm biệt nhau trước cửa phòng trọ, cậu nắm tay tôi một cách thoáng qua, cười: “Mai, hôm nay vui không?”
Tôi mỉm cười gượng, trả lời: “Vui… rất vui.”
Nhưng trong lòng, tôi biết, đây là một buổi chiều mà trái tim tôi rung động mạnh mẽ nhất, và từ giờ trở đi, tình cảm của tôi sẽ không còn giống như trước nữa.
Tối về, tôi ngồi bên cửa sổ, nhìn ra khoảng sân nhỏ của khu trọ. Những kỷ niệm trong ngày như phim quay chậm: nụ cười, ánh mắt, cử chỉ, từng chi tiết nhỏ đều khắc sâu trong lòng tôi. Tôi nhận ra mình đã yêu cậu, một tình yêu âm thầm, đầy đau đớn nhưng cũng ngọt ngào đến lạ kỳ.
Trong đêm tĩnh lặng, tôi viết vào nhật ký: “Có lẽ hôm nay là ngày đầu tiên trái tim mình thực sự biết rung động. Và mình biết, từ giờ trở đi, sẽ rất khó để che giấu tình cảm này. Nhưng mình sẽ cố gắng… vì cậu, vì tình bạn của chúng ta, và vì chính trái tim mình.”
Và thế là, lần đầu tiên, tình cảm đơn phương của tôi trở nên rõ ràng, không còn là những rung động mơ hồ, mà là một phần không thể tách rời của cuộc sống, của mỗi nụ cười và ánh mắt của người bạn thân. Một cảm xúc vừa đẹp đẽ vừa đau đớn, sẽ theo tôi suốt chặng đường thanh xuân còn lại.