người bạn thân lâu năm

Chương 4: Che giấu cảm xúc


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Một tuần sau buổi chiều rung động ấy, tôi bắt đầu nhận ra rằng tình cảm của mình không còn là điều có thể giấu nhẹm một cách tự nhiên. Mỗi khi nhìn thấy cậu ấy cười với người khác, tim tôi lại nhói lên một cách lạ lùng, một phần vui vì cậu hạnh phúc, nhưng phần khác lại đau đớn đến mức tôi muốn chạy trốn.

Hôm nay, chúng tôi gặp nhau ở sân trường sớm hơn bình thường. Cậu vẫy tay gọi tôi từ xa, nụ cười tươi rói như nắng. “Nam, hôm nay cậu thấy lớp mình rộn ràng không? Tớ nghe nói có một số bạn đang chuẩn bị biểu diễn văn nghệ đó.”

Tôi gật đầu, cố tỏ ra bình thường. “Ừ… tớ cũng nghe rồi.”

Nhưng trong lòng, tôi biết mình đang cố gắng kìm nén cảm xúc. Chỉ cần một ánh mắt quá lâu, một nụ cười quá gần, tôi sẽ không còn giữ nổi sự bình tĩnh.

Giờ ra chơi, cậu kéo tôi ra góc sân, nơi chúng tôi thường hay ngồi nói chuyện. Cậu kể về một cô bạn mới chuyển đến lớp bên cạnh, ánh mắt lấp lánh niềm hứng thú: “Tớ thấy cô ấy hay cười, trông rất dễ thương. Cậu có muốn gặp không?”

Tôi mỉm cười gượng, gật đầu. “Ừ, chắc vậy.”

Nhưng trong lòng, cảm giác ghen tuông âm ỉ bùng lên. Lần đầu tiên, tôi nhận ra rằng không chỉ đơn giản là thích cậu, mà là một nỗi sợ mất cậu – nỗi sợ mà tôi chưa từng trải qua.

Cả buổi sáng trôi qua, tôi luôn cố gắng tỏ ra bình thường, trò chuyện, cười đùa như không có gì xảy ra. Nhưng khi đứng bên cậu, mỗi nụ cười, mỗi câu chuyện nhỏ đều như mũi dao nhọn nhói vào tim. Tôi phải học cách giấu đi tình cảm, học cách cười mà không bộc lộ những rung động sâu thẳm.

Trên lớp học, cậu ngồi bên tôi, thỉnh thoảng nhìn tôi và nháy mắt. Tôi mỉm cười đáp lại, nhưng trong đầu đang tự nhủ: Không được để cậu biết… không được để cậu biết…

Cậu tiếp tục kể về những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống: chuyện ăn uống, chuyện gia đình, chuyện học tập… Tôi lắng nghe, đôi khi cười theo, nhưng luôn giữ khoảng cách nhỏ trong lòng, để cậu không nhận ra trái tim mình đang rung động quá mức.

Buổi trưa, khi mọi người ra ngoài ăn, tôi và cậu cùng nhau ngồi ở góc sân. Cậu cười nói về một buổi biểu diễn văn nghệ sắp tới, ánh mắt lấp lánh niềm hứng thú. Tôi gật đầu, mỉm cười, nhưng trái tim như thắt lại. Tôi nhận ra rằng mình phải học cách kiểm soát cảm xúc, học cách chấp nhận rằng có thể cậu sẽ thích người khác, và tôi chỉ là một người bạn bên cạnh.

Chiều về, trên đường đi học thêm, cậu vẫn vô tư trò chuyện với tôi. Nhưng lần này, tôi để ý đến từng chi tiết hơn: cách cậu nhấc tóc, cách cậu hít một hơi dài trước khi cười, cách cậu lắng nghe người khác… Mọi hành động của cậu đều khiến tôi vừa vui vừa đau.

Trong phòng học thêm, khi cậu quay sang tôi để hỏi một bài toán, ánh mắt cậu nhìn tôi chăm chú đến mức tôi không dám gặp lại. Tim tôi đập nhanh, và tôi nhận ra rằng việc che giấu tình cảm sẽ không hề dễ dàng. Mỗi khoảnh khắc gần cậu là một thử thách, mỗi nụ cười của cậu là một cơn sóng làm tôi chao đảo.

Tối về, tôi ngồi bên cửa sổ, nhìn ra khoảng sân vắng. Những suy nghĩ về cậu tràn ngập đầu, những cảm xúc yêu thương và ghen tuông đan xen nhau. Tôi viết vào nhật ký:

"Ngày hôm nay, một lần nữa, trái tim mình nhói lên vì cậu. Mình biết mình phải che giấu tình cảm, nhưng sao lại khó khăn đến vậy? Chỉ cần một cử chỉ nhỏ của cậu, mình đã không còn giữ nổi bình tĩnh. Liệu một ngày nào đó, cậu có nhận ra tình cảm này? Hay mình sẽ mãi là người đứng bên lề, nhìn cậu hạnh phúc bên người khác?"

Và tôi biết rằng, từ hôm nay, mỗi ngày bên cậu sẽ là một trận chiến âm thầm giữa trái tim và lý trí. Tôi sẽ phải học cách che giấu tình cảm, học cách mỉm cười khi tim mình đau, học cách yêu thầm một người mà không để họ biết. Nhưng cũng chính từ những khoảnh khắc này, tình cảm đơn phương của tôi càng trở nên sâu sắc và không thể thay thế.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×