người bạn thân lâu năm

Chương 5: Những bí mật riêng tư


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Đêm xuống, căn phòng nhỏ của tôi tràn ngập ánh sáng vàng nhạt từ chiếc đèn bàn. Trên bàn, cuốn nhật ký mở sẵn, bút nằm đó, như thể đang chờ đợi tôi kể ra tất cả. Tôi thở dài, hít một hơi thật sâu, và bắt đầu viết.

"Hôm nay, một lần nữa, tớ thấy cậu cười. Một nụ cười giản đơn thôi, nhưng sao lại khiến tim tớ loạn nhịp như thế. Cậu biết không, mỗi khoảnh khắc bên cậu đều trở thành một ký ức quý giá, và tớ sợ rằng nếu tớ nói ra, tớ sẽ mất tất cả."

Tôi đặt bút xuống, nhìn ra cửa sổ. Bên ngoài, ánh đèn đường vàng vọt, những bóng cây đung đưa trong gió đêm. Trong khoảnh khắc ấy, tôi nhận ra rằng tình cảm này không chỉ là thích một người bạn thân, mà còn là một bí mật mà chỉ mình tôi biết. Tôi là người duy nhất sống trong thế giới của riêng mình, nơi mà tình bạn và tình yêu đan xen, rối bời.

Ngày hôm nay, trên đường đi học thêm, cậu kể về một cô bạn mới chuyển đến lớp bên cạnh, và ánh mắt cậu lấp lánh niềm hứng thú. Tôi cười theo, nhưng trong lòng là một cơn sóng ngầm. Lần đầu tiên, tôi cảm nhận rõ rệt nỗi ghen âm thầm, một cảm giác mà tôi chưa từng trải qua trước đây. Tôi tự hỏi: tại sao mình lại ghen, trong khi chúng tôi chỉ là bạn?

Tôi nhớ lại những khoảnh khắc nhỏ nhặt mà cậu không hề biết. Như lần cậu lỡ tay làm rơi quyển sách, và tôi chạy tới nhặt giúp, thấy bàn tay cậu ấm áp khi chạm vào tay tôi. Như lần cậu nháy mắt với tôi trong lớp, và tôi cười gượng nhưng tim đập mạnh. Như lần cậu kể chuyện về mối quan tâm đầu tiên, và tôi nghe, cười, nhưng lòng đau nhói. Mỗi chi tiết nhỏ ấy đều trở thành một bí mật riêng, một phần của thế giới mà chỉ tôi biết.

Trong lúc viết, tôi tự hỏi liệu tình bạn có thể tồn tại nếu tôi thổ lộ tất cả cảm xúc. Tôi sợ mất cậu, sợ phá vỡ mối quan hệ mà tôi trân trọng nhất. Nhưng cũng chính vì sợ mất, tôi mới nhận ra rằng tình yêu đơn phương của mình mạnh mẽ hơn bất cứ điều gì. Nó là sự kiềm chế, là nỗi đau âm thầm, nhưng cũng là động lực để tôi sống mỗi ngày trọn vẹn hơn.

Tôi gập nhật nhật ký:

"Có lẽ tớ sẽ giữ bí mật này mãi. Tớ sẽ lắng nghe, sẽ quan tâm, sẽ cười cùng cậu, dù tim mình có đau. Tớ biết, nếu một ngày nào đó cậu nhận ra, mọi thứ có thể sẽ thay đổi. Nhưng hiện tại, tớ chọn im lặng, chọn sống trong thế giới riêng của mình. Tớ sẽ là người bạn thân lý tưởng, dù trái tim tớ luôn thổn thức vì cậu."

Đêm càng sâu, tôi càng cảm nhận rõ ràng nỗi cô đơn đặc biệt này. Tôi không cô đơn theo nghĩa thiếu bạn bè, mà là cô đơn trong chính cảm xúc của mình. Tôi sống giữa hai thế giới: một thế giới bình yên, vui vẻ bên cậu, và một thế giới rối bời, âm thầm yêu thầm mà không thể bộc lộ.

Nhưng cũng chính nhờ những bí mật riêng tư này, tôi học được cách quan sát, học cách yêu một người không cần họ biết, học cách trân trọng từng khoảnh khắc, dù nó ngắn ngủi và vụn vỡ. Tôi nhận ra rằng, yêu thầm không phải lúc nào cũng là nỗi đau, mà còn là niềm hạnh phúc âm thầm, khi được chứng kiến người mình yêu cười, được sống gần họ, dù chỉ là người bạn thân.

Trước khi đặt bút xuống, tôi hít một hơi thật sâu, và viết câu cuối trong nhật ký hôm nay:

"Tớ sẽ giữ bí mật này, và sống trọn vẹn với cảm xúc của mình. Một ngày nào đó, khi thời điểm đến, tớ sẽ dũng cảm nói ra. Nhưng hôm nay, tớ chỉ muốn lắng nghe, quan sát, và yêu cậu theo cách riêng của mình."

Với ánh đèn vàng nhạt chiếu lên cuốn nhật ký, tôi cảm thấy một sự thanh thản lạ thường. Dù trái tim vẫn loạn nhịp, dù nỗi đau vẫn âm ỉ, nhưng tôi biết rằng mỗi ngày bên cậu đều là một món quà quý giá. Và trong thế giới bí mật riêng tư này, tôi tìm thấy một sức mạnh: sức mạnh để yêu thầm, để kiên nhẫn, và để sống trọn vẹn từng khoảnh khắc tuổi trẻ bên người bạn thân mà tôi yêu thương.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×