Ngày hôm đó, bầu trời trong xanh đến mức tưởng như không còn một gợn mây. Sân trường rộn ràng tiếng cười học sinh, nhưng trong lòng tôi lại có một cảm giác nặng nề, một dự cảm khó chịu không tên.
Cậu ấy xuất hiện ở cổng trường, như mọi khi, nụ cười rạng rỡ và ánh mắt lấp lánh niềm vui. Nhưng hôm nay, cậu không đi một mình. Bên cạnh là một cô gái mới chuyển lớp, tóc dài óng ả, ánh mắt tinh nghịch, nụ cười tươi rói – người mà cậu ấy giới thiệu ngay là “Lan, bạn cùng lớp mới của tớ”.
“Chào, Nam! Tớ nghe nhiều về cậu rồi,” cô gái nói, giọng ngọt ngào. Tôi gật đầu, cố tỏ ra bình thường, nhưng trong lòng như có luồng điện chạy qua tim. Cảm giác ghen tuông âm ỉ, lần đầu tiên mạnh mẽ đến mức khiến tôi muốn né tránh ánh mắt của họ.
Cậu nhìn tôi, nụ cười vẫn rạng rỡ: “Mai, đây là Lan, bạn mới chuyển đến lớp bên cạnh. Cậu ấy rất vui tính, chắc cậu sẽ thích làm quen.”
Tôi gật đầu, mỉm cười, nhưng trong lòng là một cơn sóng không tên. Lần đầu tiên, tôi thấy mình thật sự nhỏ bé, chỉ là người bạn bên cạnh, người chứng kiến những khoảnh khắc hạnh phúc của cậu với người khác.
Buổi học trôi qua, nhưng hình ảnh Lan luôn xuất hiện trong mắt tôi. Cậu và cô ấy trò chuyện rôm rả, cười đùa với nhau, chia sẻ những câu chuyện vui vẻ. Tôi lắng nghe, cố mỉm cười, nhưng trong lòng là một hỗn hợp cảm xúc: vui vì cậu hạnh phúc, đau vì tim tôi nhói lên mỗi khi nhìn cậu cười với người khác.
Giờ ra chơi, họ cùng nhau đi ra sân, tham gia trò chơi bóng rổ với nhóm bạn. Cậu ném bóng cho Lan, ánh mắt tràn đầy sự quan tâm. Tôi đứng một bên, trái tim đập nhanh, tự nhủ: Chỉ cần cậu hạnh phúc… nhưng sao tớ lại đau thế này?
Tôi nhận ra rằng lần đầu tiên, cảm xúc của mình trở nên phức tạp hơn bao giờ hết. Không chỉ là yêu thầm, mà còn là một nỗi ghen tuông âm thầm, một sự lo sợ mất cậu – nỗi sợ mà tôi chưa từng trải qua trước đây. Mỗi cử chỉ của cậu với người khác, dù vô tình, đều làm tim tôi đau nhói.
Chiều đến, sau giờ học thêm, chúng tôi đi về cùng nhau. Tôi cố gắng trò chuyện bình thường, nhưng cậu và Lan vẫn trò chuyện rôm rả, ánh mắt lấp lánh niềm vui. Tôi mỉm cười, nhưng bên trong là một trận chiến nội tâm dữ dội. Tôi biết mình phải học cách che giấu cảm xúc, phải học cách chấp nhận rằng cậu có thể thích người khác, trong khi tôi vẫn đứng im, âm thầm yêu thầm.
Tối về, tôi ngồi bên cửa sổ, ánh sáng vàng nhạt từ đèn phòng chiếu lên cuốn nhật ký. Tôi viết:
"Hôm nay, Lan xuất hiện. Một cô gái vui tính, xinh xắn, khiến tớ phải thừa nhận rằng trái tim mình đang đau. Không phải vì tớ ghét cô ấy, mà vì tớ sợ mất cậu. Sợ rằng một ngày nào đó, tớ sẽ không còn là người bên cạnh cậu. Tớ phải che giấu cảm xúc, phải học cách yêu thầm trong im lặng… nhưng sao trái tim này lại khó khăn đến thế."
Tôi gập nhật thêm những chi tiết nhỏ trong ngày: ánh mắt cậu khi nhìn Lan, nụ cười rạng rỡ, những câu chuyện cậu chia sẻ… tất cả đều khắc sâu trong lòng tôi. Tôi nhận ra rằng tình cảm đơn phương không chỉ là thích một người, mà còn là chấp nhận nỗi đau âm thầm, là học cách kiên nhẫn, là sống từng khoảnh khắc quý giá bên họ mà không được phép bộc lộ.
Trong đêm tĩnh lặng, tôi tự nhủ: Một ngày nào đó, tớ sẽ nói ra… nhưng hôm nay, tớ chỉ muốn quan sát, yêu thầm và sống trọn vẹn từng giây phút bên cậu. Dù đau đớn, dù cô đơn, tình cảm này vẫn là một phần đẹp đẽ của tuổi trẻ.
Và từ hôm nay, một thử thách mới bắt đầu: không chỉ là tình yêu đơn phương, mà còn là việc đối mặt với người khác xuất hiện trong cuộc sống của cậu, một người có thể thay đổi tất cả. Trái tim tôi biết rằng, nếu không học cách kiểm soát cảm xúc, tình bạn quý giá này sẽ đứng trước nguy cơ. Nhưng tôi vẫn chọn im lặng, vẫn chọn yêu thầm, và vẫn chọn đứng bên cạnh cậu – dù biết rằng con đường phía trước sẽ không hề dễ dàng.