người bạn thân lâu năm

Chương 7: Những cuộc trò chuyện dài đêm khuya


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Đêm hôm đó, thành phố chìm trong màn sương mỏng, ánh đèn đường vàng nhạt phản chiếu trên mặt đường ẩm ướt. Tôi vừa kết thúc một ngày học dài, bước chân về phòng trọ thì nhận được tin nhắn từ cậu:

"Mai, tớ buồn quá. Cậu có rảnh không? Muốn tâm sự một chút."

Trái tim tôi đập mạnh. Một phần muốn trốn tránh cảm xúc, nhưng phần lớn lại thôi thúc tôi đi ngay đến bên cậu. Tôi nhắn lại:

"Ừ, tớ rảnh. Đến ngay."

Khi đến nhà cậu, cửa mở sẵn. Cậu đứng đó, ánh mắt mệt mỏi nhưng khi nhìn thấy tôi, nụ cười yếu ớt lóe lên. “Cậu đến rồi, vào đi,” cậu nói. Tôi bước vào, ngồi bên cạnh, cảm giác vừa gần gũi vừa nhói lòng.

Cậu bắt đầu kể về cô bạn mới, Lan, và những rắc rối nảy sinh: “Tớ không biết phải làm sao. Cậu ấy vui tính, dễ thương… nhưng tớ lại không chắc về cảm giác của mình. Tớ sợ làm cô ấy buồn, sợ mất cậu nữa…”

Tôi lắng nghe, tim nhói từng nhịp. Mỗi câu nói của cậu như một nhát dao vô hình, nhưng tôi không thể ngắt lời hay bộc lộ cảm xúc thật. Tôi mỉm cười, gật đầu, khẽ an ủi: “Cậu… cứ nói ra đi. Tớ sẽ nghe.”

Cuộc trò chuyện kéo dài, từ chuyện tình cảm, học tập, gia đình, đến những ước mơ xa xôi. Cậu kể về những điều chưa từng nói với ai, về những nỗi lo, những hoài bão. Tôi lắng nghe, thỉnh thoảng đặt tay lên tay cậu, chỉ để an ủi, nhưng tim tôi đập rộn ràng. Mỗi cử chỉ nhỏ của cậu đều khiến trái tim tôi như muốn vỡ vụn.

Giữa lúc cậu kể, ánh mắt cậu bỗng nhòe đi, giọng nói trầm hẳn: “Mai, tớ thật sự không biết phải làm sao. Tớ… tớ chỉ muốn cậu hiểu.”

Tôi mím môi, nén cảm xúc, thở nhẹ: “Tớ hiểu. Cậu cứ nói ra đi, tớ sẽ nghe mà.”

Cả hai ngồi im một lúc, chỉ nghe tiếng đồng hồ tích tắc và tiếng mưa nhẹ ngoài cửa sổ. Không gian tĩnh lặng, nhưng tràn đầy những cảm xúc chưa được nói ra. Tôi nhận ra rằng, chính những khoảnh khắc âm thầm như thế này mới khiến tình yêu đơn phương trở nên đặc biệt. Tôi không được phép nói ra, nhưng được lắng nghe, được gần cậu, cũng là một hạnh phúc quý giá.

Cậu quay sang tôi, nụ cười trở lại: “Cảm ơn cậu, Mai. Tớ biết, nếu không có cậu, tớ sẽ bối rối hơn nhiều. Thật may mắn khi có một người bạn như cậu bên cạnh.”

Tôi mỉm cười, trái tim vừa ấm áp vừa nhói đau: Có lẽ đây chính là bản chất của tình yêu đơn phương: được ở bên, nhưng không thể bộc lộ. Được nghe, nhưng không thể nói. Được cười cùng, nhưng lòng vẫn rối bời.

Cuộc trò chuyện kéo dài đến tận khuya. Khi ánh đèn phòng tắt dần, tôi nhận ra rằng tình bạn này vừa đẹp đẽ vừa mong manh. Cậu kể, tôi nghe, tôi nắm tay cậu, nhưng trong lòng là cả một thế giới cảm xúc không thể bày tỏ.

Trước khi ra về, cậu nắm tay tôi lần nữa, nhẹ nhàng: “Mai… hôm nay tớ khá hơn rồi. Cảm ơn cậu nhiều.”

Tôi gật đầu, mỉm cười: “Không có gì. Cậu nghỉ ngơi đi nhé.”

Khi trở về phòng trọ, tôi ngồi bên cửa sổ, ánh đèn vàng nhạt chiếu lên cuốn nhật ký. Tôi viết:

"Hôm nay, tớ lại lắng nghe cậu tâm sự. Tớ vui vì cậu hạnh phúc, nhưng tim mình đau nhói. Mỗi khoảnh khắc bên cậu đều là món quà, dù đau đớn. Tớ học cách yêu thầm, học cách kiên nhẫn, học cách sống trong những khoảnh khắc quý giá này mà không để cậu biết. Một ngày nào đó, tớ sẽ dũng cảm nói ra… nhưng hôm nay, chỉ cần được gần cậu, là đủ rồi."

Đêm khuya, trong tĩnh lặng, tôi nhận ra rằng tình yêu đơn phương không phải lúc nào cũng là nỗi đau. Nó còn là sự đồng hành âm thầm, là hạnh phúc khi được lắng nghe, khi được chia sẻ, khi được ở bên người mà trái tim mình yêu thương. Và từ hôm nay, tôi biết rằng mỗi cuộc trò chuyện dài đêm khuya sẽ là nơi tôi tìm thấy cả niềm vui lẫn nỗi đau, nhưng vẫn tiếp tục bước đi, âm thầm yêu thương người bạn thân của mình.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×