Căn nhà mới nằm trong một khu dân cư yên tĩnh, con đường trải nhựa sạch sẽ, hai bên trồng hoa giấy và vài cây bằng lăng. Hàng xóm đa phần là gia đình trẻ, buổi sáng đưa con đi học, buổi tối tản bộ, thi thoảng chào nhau một câu thân thiện. Đối với Minh, đó là minh chứng cho sự thành công của anh sau nhiều năm phấn đấu.
Ngôi nhà tuy không lớn, chỉ hơn sáu mươi mét vuông, nhưng được sửa sang lại gọn gàng, sáng sủa. Phòng khách nhỏ nhưng ấm cúng, tường treo bức ảnh cưới chụp cách đây bảy năm – ngày ấy Minh trong bộ vest hơi chật, còn Lan rạng rỡ trong chiếc váy trắng bồng bềnh. Mỗi lần nhìn tấm ảnh ấy, Minh lại thấy như mình vừa mới cưới, niềm hạnh phúc chưa hề phai nhạt.
Trong mắt bạn bè, Minh là một người đàn ông “chuẩn mực”: có nhà, có xe, có công việc ổn định. Anh đang giữ chức trưởng nhóm ở một công ty xây dựng có tiếng trong thành phố, lương thưởng khá, lại có triển vọng thăng tiến. Đồng nghiệp nhiều người ngưỡng mộ, thậm chí ghen tỵ.
Buổi tối, sau một ngày dài ở công ty, Minh về nhà, cởi áo sơ mi, ngồi xuống bàn cơm có sẵn canh nóng, cá kho và đĩa rau xào. Lan luôn biết cách nấu những món anh thích, dù đơn giản nhưng vừa miệng. Con trai Khôi lon ton chạy ra đón bố, khoe bức tranh vẽ nguệch ngoạc được điểm mười từ cô giáo.
– Con vẽ ba, mẹ với con nè. – Khôi cười tít mắt, chỉ vào ba hình người trong tranh.
Minh bế con lên, hôn vào má:
– Ba thấy đẹp quá. Con trai ba sau này chắc thành họa sĩ mất thôi.
Lan đứng bên cạnh, mỉm cười, ánh mắt dịu dàng. Trong khoảnh khắc ấy, gia đình họ giống như bức tranh quảng cáo về hạnh phúc gia đình: người chồng đi làm vất vả, vợ đảm đang lo cơm nước, con trai ngoan ngoãn, ngôi nhà mới sáng đèn ấm áp.
Những dịp cuối tuần, cả nhà lại đưa nhau đi siêu thị hoặc ra công viên gần nhà. Minh thường lái xe, Lan ngồi bên cạnh, Khôi ngồi ghế sau, vừa đi vừa líu lo hát. Người ngoài nhìn vào chỉ có thể thốt lên: “Đúng là gia đình trong mơ.”
Thậm chí bố mẹ Minh dưới quê cũng không giấu nổi niềm hãnh diện. Mỗi lần có họ hàng ghé chơi, ông bà lại lấy ảnh gia đình Minh ra khoe: “Con trai tôi giỏi lắm, mua được nhà trên thành phố rồi. Vợ nó cũng đẹp, hiền lành, cháu nội thì ngoan ngoãn học giỏi.” Những lời khen ấy, Minh nghe qua điện thoại mà lòng rộn ràng tự hào.
Anh vẫn thường nghĩ: “Mình đã có tất cả.” Một mái nhà, một người vợ xinh đẹp, một đứa con ngoan, một công việc ổn định. Bao nhiêu người bạn cùng lứa vẫn còn chật vật lo cơm áo, có người còn chưa dám nghĩ đến chuyện lập gia đình, vậy mà anh đã đi được xa như thế.
Thế nhưng, khi bức tranh quá hoàn hảo, đôi khi người ta lại không nhận ra những vết nứt nhỏ đang dần xuất hiện.
Lan vẫn giữ nụ cười, vẫn lo cho chồng con từng bữa cơm, từng bộ quần áo. Nhưng trong ánh mắt cô, đôi khi thấp thoáng nét buồn khó gọi thành tên. Mỗi lần Minh về muộn, cô thường lặng lẽ ngồi một mình ngoài ban công, nhìn ánh đèn thành phố hắt lên từ xa, tự hỏi mình có thật sự hạnh phúc hay không.
Còn Minh, mải mê công việc, tin rằng những gì mình đang làm là vì gia đình, nên chẳng bao giờ để ý đến sự thay đổi trong tâm trạng của vợ. Với anh, chỉ cần cơm tối dọn sẵn, con trai ríu rít chào, là quá đủ cho một ngày. Anh không nhận ra những khoảng trống vô hình đang lớn dần trong trái tim người phụ nữ nằm cạnh anh mỗi đêm.
Một tối nọ, khi cả ba đang ăn cơm, Khôi hồn nhiên hỏi:
– Sao mấy hôm nay mẹ hay thở dài vậy?
Lan thoáng sững lại, rồi bật cười xòa:
– Con nít biết gì mà hỏi.
Minh cũng cười, xoa đầu con:
– Mẹ con lo cho nhà mình nhiều nên hơi mệt thôi.
Câu chuyện trôi qua như một thoáng gió nhẹ, không ai để tâm. Nhưng nếu để ý, đó chính là tiếng gõ cửa đầu tiên của một cơn bão sắp sửa ập tới.
Trong mắt Minh, cuộc sống của anh đang đi đúng hướng: sự nghiệp thăng tiến, con trai học ngoan, vợ hiền, nhà cửa yên ổn. Anh tin rằng hạnh phúc sẽ còn dài lâu, miễn là anh tiếp tục cố gắng.
Anh đâu biết, ngay lúc mình tự hào nhất, thì bên trong người phụ nữ mà anh gọi là “vợ”, những khát khao âm thầm đã bắt đầu trỗi dậy – khát khao được lắng nghe, được quan tâm, được yêu như ngày xưa… Và chính khát khao ấy, sẽ mở ra cánh cửa dẫn đến một con đường đầy bóng tối.