Từ khi được thăng chức trưởng nhóm dự án, công việc của Minh ngày càng chất chồng. Những bản vẽ, hồ sơ đấu thầu, những cuộc họp kéo dài tới tận tối muộn khiến anh hiếm khi kịp về nhà ăn cơm đúng giờ. Nếu như trước đây, anh luôn cố gắng có mặt trong bữa cơm tối cùng vợ con, thì nay, chuyện Lan và Khôi ngồi ăn trước rồi để phần cơm cho anh gần như thành thói quen.
– Hôm nay anh về muộn nữa à? – Lan gọi điện hỏi khi đồng hồ đã gần tám giờ tối.
– Ừ, em cứ ăn trước đi, anh đang xử lý cho xong cái bản vẽ, mai nộp cho sếp. – Minh đáp, giọng vội vàng.
Lan im lặng một thoáng rồi cúp máy. Cô bưng mâm cơm ra bàn, ngồi đối diện con trai nhỏ đang cắm cúi ăn. Khôi nhìn quanh, rồi hỏi ngây ngô:
– Sao dạo này ba hay về trễ vậy mẹ?
Lan khẽ thở dài, gắp thêm thức ăn cho con:
– Ba bận làm việc, con ăn đi.
Trong ánh đèn vàng nhạt, bóng dáng hai mẹ con lặng lẽ bên bàn ăn khiến căn nhà bỗng dưng trở nên rộng thênh thang.
Khi Minh về, đồng hồ đã điểm mười giờ. Anh mở cửa, bước vào thấy bàn ăn còn nguyên phần cơm được đậy kỹ. Lan đang ngồi xem ti vi nhưng mắt vô hồn, còn Khôi đã ngủ say. Minh thở hắt, thay đồ rồi ngồi ăn qua loa.
– Em ăn cơm rồi à? – Anh hỏi, cố tạo không khí.
– Ừ. – Lan đáp ngắn gọn, không quay đầu lại.
Minh nhận thấy sự lạnh nhạt nhưng không dám than thở. Anh biết mình sai vì về muộn, nhưng cũng chẳng còn cách nào khác. Nếu anh không cố gắng, làm sao trả nợ nhà, làm sao lo cho vợ con cuộc sống tốt hơn?
Những ngày sau, tình hình vẫn không khá hơn. Có hôm Minh còn ngủ lại công ty để sáng mai tiện đi công trình. Mỗi lần như vậy, Lan thường nhắn một dòng: “Anh nhớ về sớm với con” – nhưng phía sau tin nhắn đó là một nỗi buồn âm thầm.
Một tối, khi Minh vừa về tới nhà, Lan đang dọn dẹp bếp. Cô quay sang, giọng cộc cằn:
– Anh coi lại lịch làm việc của mình đi. Cả tuần nay có hôm nào anh ăn cơm tối với mẹ con em không?
Minh giật mình, ngập ngừng:
– Công việc nhiều quá… em cũng biết rồi mà.
– Em biết chứ. Nhưng anh nghĩ coi, em lấy chồng để làm gì? Để tối nào cũng ngồi ăn cơm với con, còn anh thì bận bịu ở công ty? – Lan đặt mạnh cái bát xuống bàn, tiếng va chạm chát chúa.
Minh lặng người. Anh không muốn cãi, nhưng cũng không biết phải nói sao.
– Em à, anh cũng vì gia đình thôi. Có công việc thì mới có tiền trả nợ, mới có tương lai tốt cho con. – Anh hạ giọng.
Lan nhìn thẳng vào mắt chồng, ánh mắt pha chút uất ức:
– Nhưng gia đình đâu chỉ có cơm áo. Anh thử nhìn Khôi xem, nó nhớ ba đến thế nào. Còn em… – Cô ngập ngừng, rồi quay đi. – Em cũng là con người, đâu phải cái máy chỉ biết cơm nước, dọn dẹp chờ chồng.
Câu nói ấy rơi xuống giữa căn bếp, nặng trĩu. Minh định bước tới ôm vợ, nhưng bàn tay khựng lại giữa không trung. Anh sợ, sợ rằng mình chẳng biết phải làm gì để khỏa lấp khoảng trống trong lòng cô.
Đêm đó, Lan nằm quay lưng về phía Minh. Anh trằn trọc mãi, muốn mở lời nhưng lại nghẹn. Tiếng thở dài khe khẽ của vợ xen lẫn nhịp thở đều đều của con khiến căn phòng chật hẹp mà lạnh lẽo.
Từ hôm sau, Lan ít nói hơn hẳn. Cô vẫn lo cơm nước, vẫn gấp quần áo cho chồng, vẫn đưa con đi học đều đặn. Nhưng giữa hai người, sự im lặng ngày một dày lên.
Trong mắt hàng xóm, gia đình Minh – Lan vẫn trọn vẹn: chồng giỏi, vợ hiền, con ngoan, nhà cửa khang trang. Nhưng khi cánh cửa đóng lại, họ mới thấy rõ những vết nứt vô hình đang loang ra như vết mực thấm vào giấy.
Và Lan bắt đầu than phiền nhiều hơn – không chỉ bằng lời nói, mà bằng ánh mắt, bằng sự im lặng, bằng khoảng cách ngày một xa giữa hai người nằm chung một giường.
Minh vẫn tin rằng chỉ cần thời gian, mọi thứ sẽ ổn. Anh không hề biết, chính sự chậm trễ trong việc lấp đầy khoảng trống ấy đã vô tình đẩy vợ mình về phía một ngã rẽ khác…