Một chiều cuối tuần, Lan đưa bé Khôi đến trung tâm thương mại. Đó là thói quen mới của hai mẹ con: dạo chơi, ăn vặt, mua vài món đồ nhỏ. Minh hôm ấy cũng hứa đi cùng, nhưng đến sát giờ lại gọi báo:
– Anh xin lỗi, có việc gấp, em đưa con đi trước nhé.
Lan khẽ cắn môi, tắt máy. Nỗi thất vọng dâng lên, nhưng cô đã quen.
Trong lúc dắt con đi dọc hành lang tầng hai, Khôi chợt reo lên:
– Mẹ ơi, xe điều khiển kìa, con thích quá!
Lan mỉm cười, dắt con lại gần quầy đồ chơi. Đang lúi húi lựa chọn, bỗng có giọng đàn ông vang lên phía sau:
– Lan? Có phải Lan không?
Cô quay lại. Trước mặt là một người đàn ông cao lớn, vest chỉnh tề, gương mặt chững chạc. Phải mất vài giây Lan mới nhận ra.
– Trời ơi, Huy? – Cô thốt lên, ngạc nhiên đến mức suýt đánh rơi túi đồ.
– Đúng rồi! Không ngờ gặp lại cậu ở đây. – Huy cười rạng rỡ, đôi mắt ánh lên vẻ vui mừng.
Huy từng là bạn cùng lớp đại học, cũng từng theo đuổi Lan một thời gian. Khi ấy, anh nổi tiếng ga lăng, bảnh bao, nhưng lại có chút phong lưu khiến Lan dè chừng. Sau khi ra trường, Huy đi nước ngoài học tiếp, rồi mất liên lạc. Còn Lan, cô chọn Minh – một chàng trai giản dị, hiền lành.
Mười năm trôi qua, giờ đây Huy đã khác hẳn: phong độ, thành đạt, khí chất toát ra từ cách đi đứng.
– Đây là… con trai cậu à? – Huy cúi xuống, mỉm cười với Khôi.
– Vâng, con mình đấy. Khôi, chào chú đi con. – Lan đáp.
– Con chào chú. – Khôi lí nhí, nhưng ánh mắt đầy tò mò trước người đàn ông lạ.
Huy bật cười, rồi quay lại nhìn Lan:
– Cậu không thay đổi nhiều nhỉ. Vẫn xinh đẹp như hồi xưa.
Lan thoáng đỏ mặt. Đã lâu rồi cô không nghe một lời khen trực diện như thế. Minh hiếm khi nói, thậm chí còn hay quên cả ngày sinh nhật vợ. Còn Huy, chỉ vừa gặp lại đã nói lời khiến tim cô khẽ rung.
Họ ngồi xuống một quán cà phê ngay trong trung tâm để trò chuyện. Huy kể rằng sau nhiều năm làm việc ở nước ngoài, anh đã quay về, mở công ty riêng về bất động sản. Cuộc sống hiện tại của anh: xe sang, nhà đẹp, lịch trình bận rộn nhưng đầy hào hứng.
– Còn cậu, dạo này thế nào? – Huy hỏi, ánh mắt không rời khỏi Lan.
Lan mỉm cười, nhưng nụ cười pha lẫn chút ngập ngừng:
– Mình cũng ổn. Gia đình nhỏ thôi, không có gì to tát. Chồng mình làm xây dựng, cũng bận lắm.
Huy gật gù, ánh mắt thoáng tia cảm thông:
– Mình vẫn nhớ hồi xưa, cậu hay nói muốn một gia đình ấm áp, bữa cơm tối đủ đầy. Giờ chắc thành hiện thực cả rồi nhỉ?
Lan thoáng khựng lại. Hình ảnh những bữa cơm vắng bóng Minh lướt qua. Cô vội gật:
– Ừ, cũng ổn mà.
Nhưng trong lòng, một khoảng trống mơ hồ lại hiện lên.
Trò chuyện hồi lâu, Huy chủ động xin số điện thoại của Lan.
– Để có dịp tụ tập bạn bè cũ, cũng như tiện hỏi thăm cậu. Bao nhiêu năm rồi, mình muốn giữ liên lạc.
Lan ngần ngại thoáng chốc, rồi cũng đưa số. Dù sao, chỉ là bạn cũ, chẳng có gì quá đáng.
Buổi tối hôm đó, khi Minh trở về, Lan vẫn dọn cơm như thường lệ. Minh ăn vội, rồi lại ôm laptop. Lan ngồi bên, bỗng nhớ đến ánh mắt Huy lúc chiều – ánh mắt biết lắng nghe, khác hẳn với dáng vẻ bận rộn, thờ ơ của chồng.
Điện thoại rung. Tin nhắn từ số lạ:
“Rất vui được gặp lại cậu hôm nay. Hy vọng chúng ta có nhiều dịp trò chuyện hơn. – Huy.”
Lan thoáng cắn môi, tim đập nhanh hơn. Cô gõ lại một dòng ngắn gọn:
“Ừ, mình cũng vui. Chúc cậu buổi tối tốt lành.”
Cúp máy, cô nằm xuống bên cạnh Minh. Anh chẳng để ý vợ vừa nhắn cho ai, chỉ chăm chú gõ bàn phím. Trong khoảnh khắc ấy, Lan chợt nhận ra: khoảng trống trong lòng mình đang dần được lấp đầy – nhưng không phải bởi chồng.
Đêm nay, cô khó ngủ. Ngoài kia, thành phố rực sáng ánh đèn, còn trong lòng Lan, một ngọn lửa mới đang âm ỉ bùng lên.