Lan chưa bao giờ là người quá cầu kỳ trong chuyện ăn mặc. Từ khi cưới Minh, cô thường chọn những bộ đồ đơn giản: áo sơ mi, quần jeans, thỉnh thoảng mặc váy nhẹ nhàng khi đi dự tiệc. Cuộc sống gia đình, con cái khiến cô chẳng còn mấy thời gian để ngồi trước gương tô vẽ. Minh cũng quen với hình ảnh một Lan giản dị, hiền lành.
Nhưng dạo gần đây, mọi thứ thay đổi.
Một buổi sáng, khi Minh đang chuẩn bị đi làm, anh bất ngờ thấy Lan đứng trước gương, thử hết bộ váy này đến bộ váy khác. Cô còn trang điểm kỹ, kẻ eyeliner, tô son đỏ tươi – thứ màu mà cô ít khi dùng từ ngày lấy chồng.
– Hôm nay có gì đặc biệt à? – Minh hỏi, vừa thắt cà vạt vừa nhìn vợ.
– À… không, chỉ là lâu rồi em không chăm sóc bản thân, tự dưng thấy chán nên muốn thay đổi một chút. – Lan cười, giọng nhẹ hẫng.
Minh gật đầu, không nghĩ nhiều. Nhưng khi bước ra cửa, anh thoáng có cảm giác gì đó lạ lùng.
Những ngày sau, Lan tiếp tục duy trì thói quen ấy. Cô mua thêm vài bộ váy mới, sắm mỹ phẩm đắt tiền, cả lọ nước hoa mà trước đây cô từng chê là xa xỉ. Trước khi ra ngoài, Lan thường đứng trước gương khá lâu, chỉnh lại tóc, xịt thêm chút hương.
Có hôm, Minh tan ca sớm, về nhà thấy vợ vừa đi đâu về. Trên bàn còn túi giấy của một thương hiệu thời trang nổi tiếng.
– Em lại mua đồ nữa à? – Minh hỏi, giọng pha chút ngạc nhiên.
– Ừ, em thấy đẹp nên mua thôi. – Lan đáp tỉnh bơ, rồi cất túi đồ vào phòng.
Minh thở dài. Trước đây Lan hiếm khi tiêu pha kiểu đó, giờ thì khác hẳn. Anh muốn hỏi kỹ hơn, nhưng sợ vợ phật ý, đành im lặng.
Một buổi tối, trong lúc Lan đang gội đầu, Minh lơ đãng nhìn thấy điện thoại vợ sáng màn hình trên bàn. Tin nhắn hiện lên:
“Ngày mai em nhớ mặc bộ váy xanh, hợp với em lắm. – H”
Trái tim Minh khựng lại. Anh nắm chặt chiếc điện thoại, định mở vào đọc tiếp, nhưng bàn tay run lên. Sau vài giây, anh đặt lại đúng chỗ, giả vờ như chưa thấy gì.
Tối hôm ấy, Minh ngồi ăn cơm mà chẳng cảm nhận nổi mùi vị. Lan thì vui vẻ gắp cho con, thỉnh thoảng còn ngồi mỉm cười vu vơ. Anh nhìn vợ, nhìn nụ cười ấy, bỗng thấy xa lạ.
Đêm xuống, Minh nằm bên cạnh Lan, hít thấy mùi nước hoa thoang thoảng. Anh nhớ lại ngày mới cưới, cô từng ngại ngùng nói:
– Em không thích dùng nước hoa đâu, thấy giả tạo lắm.
Vậy mà giờ đây, hương thơm ấy trở thành “người thứ ba” nằm chen giữa hai vợ chồng.
Ngày qua ngày, những thay đổi nhỏ của Lan như từng giọt nước rơi xuống chiếc cốc đầy. Mỗi lần thấy vợ tô son, chỉnh tóc, Minh lại có cảm giác bất an. Anh không biết đó chỉ là sự làm mới bản thân… hay vì một ai khác đang hiện diện trong cuộc đời cô.
Một tối, Lan khoác lên mình chiếc váy ôm màu xanh biển – đúng kiểu Minh thấy trong tin nhắn hôm trước. Cô xoay người trước gương, rồi hỏi chồng:
– Anh thấy em mặc thế nào?
Minh nhìn vợ thật lâu. Cô đẹp, rạng rỡ hơn cả ngày cưới. Nhưng thay vì tự hào, anh lại thấy trong lòng nhói lên.
– Ừ… đẹp. – Anh trả lời cộc lốc.
Lan mỉm cười, đôi mắt long lanh, như đang nghĩ đến điều gì xa xăm.
Đêm đó, Minh không ngủ được. Anh quay lưng nhìn vợ chìm trong giấc ngủ, mi mắt còn vương chút mascara. Người phụ nữ ấy vẫn là vợ anh, nhưng tại sao lại có gì đó không còn thuộc về anh nữa?
Một mầm mống nghi ngờ bắt đầu bén rễ trong tim Minh. Anh chưa dám đối chất, chưa dám tin vào những suy nghĩ xấu nhất. Nhưng anh hiểu, có điều gì đó đã thay đổi – và sự thay đổi ấy không hề vô hại.