Đêm hôm ấy, Minh về nhà muộn sau một ngày dài tăng ca. Căn hộ yên tĩnh, chỉ có tiếng máy lạnh kêu khe khẽ. Lan đã ngủ, còn điện thoại của cô để hớ hênh trên bàn trang điểm, màn hình vẫn sáng lấp lóe.
Minh bước lại, định tắt giùm để tiết kiệm pin. Nhưng đúng lúc ấy, một tin nhắn mới bật lên. Từ một số điện thoại lạ, chỉ hiện tên là “H”.
“Hôm nay em thật sự khiến anh không rời mắt được. Ước gì được nói chuyện thêm với em…”
Minh khựng lại. Tim anh bỗng đập mạnh, đôi tay run lên. Anh nuốt khan, cúi xuống đọc kỹ dòng chữ ngắn ngủi ấy. Trong đầu lập tức hiện lên hàng loạt câu hỏi: Ai? Nói chuyện gì? Tại sao lại xưng hô như thế?
Một ý nghĩ lóe lên: Chắc đồng nghiệp thôi, có thể ai đó đang trêu ghẹo… Nhưng tận sâu trong lòng, Minh hiểu, giọng điệu này hoàn toàn không bình thường.
Anh nhìn sang giường. Lan nằm nghiêng, gương mặt bình yên trong giấc ngủ, hơi thở đều đặn. Ánh đèn hắt lên mái tóc rối mềm mại. Người phụ nữ này là vợ anh, người anh tin tưởng tuyệt đối… vậy tại sao lại có tin nhắn kiểu đó xuất hiện trên điện thoại cô?
Minh cầm chiếc điện thoại trong tay, lưỡng lự vài giây. Ngón tay anh chỉ cần vuốt một cái là có thể mở ra xem lịch sử trò chuyện. Nhưng trong khoảnh khắc ấy, một nỗi sợ mơ hồ dâng lên: Nếu sự thật phũ phàng hơn mình nghĩ thì sao?
Anh khẽ nhắm mắt, hít một hơi thật sâu rồi đặt lại điện thoại vào đúng chỗ. Anh tắt màn hình, giả vờ như chưa từng thấy gì.
Bước vào phòng tắm, Minh xối nước lạnh lên mặt. Hình ảnh dòng chữ kia vẫn ám ảnh trong đầu anh. “Em thật sự khiến anh không rời mắt được…” – đó không phải cách nói của một người bạn bình thường.
Minh ngồi xuống mép giường, nhìn vợ. Lan trở mình, mơ màng kéo chăn lên vai. Cô đẹp, đẹp theo cách anh từng yêu từ những ngày đầu. Nhưng càng nhìn, anh càng thấy có khoảng cách vô hình đang chia cắt hai người.
Anh cố tự an ủi: Có thể mình đa nghi quá. Biết đâu chỉ là ai đó hiểu lầm, hoặc là trò đùa của bạn bè. Nghĩ thế, Minh kéo chăn nằm xuống, nhưng mắt vẫn mở trừng trừng trong bóng tối.
Mấy ngày sau, Minh để ý vợ hơn. Lan thường xuyên cầm điện thoại nhắn tin, thỉnh thoảng mỉm cười vu vơ. Có lần, trong bữa cơm, điện thoại cô rung liên tục. Minh hỏi:
– Ai nhắn mà nhiều thế?
Lan ngẩng lên, có chút lúng túng, rồi đáp gọn:
– À, bạn cũ thôi, lâu ngày hỏi thăm.
Minh gật đầu, không hỏi thêm. Anh không muốn biến mình thành kẻ đa nghi. Trong lòng, anh vẫn bám víu vào suy nghĩ: Lan là vợ mình, cô ấy sẽ không bao giờ phản bội.
Nhưng đêm về, khi Lan quay lưng ngủ, Minh lại nằm thao thức, nhớ đến tin nhắn ấy. Cái cảm giác bất an như cái gai cắm trong tim, càng cố gạt đi càng thấy nhức nhối.
Một tối, Minh uống rượu với bạn thân – Tuấn. Ngồi ở quán nhậu, Tuấn thấy Minh buồn buồn liền hỏi:
– Dạo này mày sao thế? Nhìn mặt căng thẳng lắm.
Minh do dự, rồi khẽ thở dài:
– Chắc tao đa nghi thôi… Vợ tao dạo này khác lắm. Ăn mặc, trang điểm, rồi điện thoại suốt ngày… Tao còn thấy một tin nhắn… – Anh ngừng lại, không nói hết.
Tuấn nhíu mày:
– Tin nhắn kiểu gì?
– Thì… giống như của một thằng đàn ông, khen vợ tao đẹp, muốn nói chuyện thêm…
Tuấn đặt ly bia xuống, nhìn thẳng Minh:
– Mày phải cẩn thận đấy. Phụ nữ thay đổi không phải tự nhiên đâu.
Minh cười gượng:
– Tao không muốn nghĩ xấu về vợ. Với lại… nếu thật sự có chuyện, tao sợ… sợ không chịu nổi.
Tuấn vỗ vai:
– Nhưng tránh né sự thật không làm nó biến mất. Tốt nhất là mày để ý nhiều hơn, chứ đừng bỏ qua.
Lời bạn như mũi dao xoáy vào lòng Minh. Anh im lặng, uống cạn ly bia. Trong đầu, tin nhắn ấy lại hiện lên, từng chữ rõ ràng như in.
Đêm đó về nhà, Minh lặng lẽ bước vào phòng. Lan đang nằm đọc sách, thấy chồng về thì mỉm cười:
– Hôm nay đi nhậu muộn thế?
– Ừ, có mấy chuyện công việc thôi. – Minh đáp, ánh mắt dừng lại trên chiếc điện thoại đặt ngay cạnh cô.
Lan khẽ kéo chăn, nghiêng người, vô tư đến mức Minh chợt thấy mình như kẻ ngốc khi còn do dự. Anh muốn hỏi thẳng, muốn biết rõ sự thật, nhưng lời nghẹn lại nơi cổ họng.
Anh nằm xuống, quay lưng đi. Trong bóng tối, đôi mắt mở trừng, tim anh đập nhanh không dứt.
Tin nhắn ấy, Minh đã bỏ qua. Nhưng nó vẫn như vết nứt đầu tiên, âm thầm lan rộng trên bức tường vốn tưởng kiên cố của cuộc hôn nhân.