người con nuôi mang lời nguyền

Chương 7: Lần Đầu Vỡ Trận


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau những cuộc trò chuyện ngắn ngủi, lý trí của Thiên Ân bắt đầu thất bại trước cảm xúc. Anh không thể tiếp tục giữ Hạ Vy ở khoảng cách an toàn. Sự ổn định và lạc quan rực rỡ từ cô gái này đã trở thành một loại mê hoặc năng lượng, thu hút Thiên Ân một cách mãnh liệt. Anh bắt đầu tham gia vào nhóm học tập của cô, luôn đảm bảo có đủ không gian giữa hai người, nhưng cảm xúc thì không thể giới hạn.

Mỗi khi Hạ Vy cười, Thiên Ân cảm thấy lớp băng bao quanh trái tim mình rạn nứt. Anh bắt đầu có những cảm xúc bình thường lần đầu tiên trong đời—niềm vui khi thấy cô thành công, sự lo lắng khi cô buồn bã. Những cảm xúc này, vốn bị anh trấn áp từ lâu, giờ đây trỗi dậy mạnh mẽ, đe dọa phá vỡ lớp vỏ bảo vệ mà anh đã dày công xây dựng.

Sự Cố Bất Ngờ

Sự kiện vỡ trận xảy ra vào một buổi chiều muộn, khi nhóm học tập kết thúc. Cả hai đang đi bộ qua khuôn viên trường. Hạ Vy, vốn luôn vô tư, không để ý đến bậc thang bị mòn. Cô vấp ngã mạnh, tay chống xuống đất, bị một vết cắt sâu và đau đớn. Máu bắt đầu chảy.

Trong khoảnh khắc đó, mọi lý trí của Thiên Ân tan biến. Anh không còn là người mang lời nguyền lạnh lùng; anh chỉ là một người đang hoảng loạn trước nỗi đau của người mình quan tâm.

"Vy!" Thiên Ân hét lên.

Anh lập tức quỳ xuống, gần như không nghĩ ngợi, nắm lấy tay cô.

Khoảnh khắc da thịt họ tiếp xúc hoàn toàn, một luồng năng lượng hỗn loạn bùng phát. Nó không phải là sự rút cạn từ từ như trước đây. Đó là một sự kết hợp giữa khả năng chữa lành bẩm sinh của Thiên Ân và cơ chế tự hủy của lời nguyền.

Vết thương trên tay Hạ Vy bắt đầu lành lại ngay lập tức. Da thịt tái tạo, máu ngừng chảy. Nó biến mất hoàn toàn, không để lại sẹo. Đây là lần đầu tiên Thiên Ân sử dụng khả năng của mình một cách toàn diện lên một con người mà anh có tình cảm sâu sắc.

Nhưng cái giá phải trả là khủng khiếp.

Cú Sốc Năng Lượng

Ngay khi vết thương lành hẳn, sự rút cạn sinh lực xảy ra dữ dội. Nó giống như một phản lực bão táp.

Thiên Ân cảm thấy như toàn bộ năng lượng sống của mình bị rút khỏi cơ thể. Anh đổ gục xuống, toàn thân run rẩy, mặt trắng bệch như tờ giấy. Cơn đau đầu dữ dội khiến anh gần như mất ý thức. Anh biết mình đang tự hủy hoại bản thân.

Hạ Vy ngã ra, cảm thấy một cơn choáng váng và kiệt sức dữ dội. Năng lượng ổn định của cô bị lay động mạnh mẽ. Mặc dù cô không cảm thấy đau đớn thể xác, nhưng cô cảm thấy một loại mệt mỏi tận cùng, như thể cô vừa chạy marathon không ngừng nghỉ.

Khi Hạ Vy cố gắng tỉnh táo, điều đầu tiên cô thấy là vết thương trên tay đã biến mất hoàn toàn. Điều thứ hai cô thấy là Thiên Ân đang nằm bất động bên cạnh cô, thở dốc và hoàn toàn kiệt sức.

Hạ Vy lập tức quên đi sự mệt mỏi của mình. Cô đưa tay đỡ Thiên Ân dậy.

"Thiên Ân! Cậu sao vậy? Chuyện gì vừa xảy ra?" cô lo lắng.

Thiên Ân cố gắng đẩy cô ra. "Tránh... xa tôi ra..." giọng anh yếu ớt và khàn đặc. Anh không muốn cô chạm vào anh nữa. Mỗi cái chạm giờ đây đều là một sự nguy hiểm mới.

Sự Chăm Sóc Và Phản Vệ

Hạ Vy không nghe lời anh. Cô đã quá sợ hãi. Cô giúp anh đứng dậy và đưa anh về căn hộ nhỏ của anh. Cô đã thấy vết thương biến mất một cách không thể tin được, nhưng cô chọn tin vào nỗi đau của Thiên Ân hơn là sự vô lý của phép màu.

Trong suốt đêm đó, Hạ Vy chăm sóc Thiên Ân. Cô pha trà gừng, đắp chăn và không ngừng lo lắng. Sự lo lắng và quan tâm của cô, vốn là biểu hiện cao nhất của tình yêu, lại tiếp tục kích hoạt lời nguyền một cách âm thầm.

Thiên Ân, trong cơn mê man, vô thức cảm nhận được sự suy nhược đang len lỏi vào cơ thể Hạ Vy. Nhưng điều kỳ lạ là, năng lượng ổn định của cô đã làm chậm quá trình rút cạn này. Nó giống như một loại kháng thể tự nhiên đang chiến đấu với lời nguyền.

Vào lúc nửa đêm, Thiên Ân tỉnh dậy. Anh nhìn Hạ Vy đang ngủ gục bên cạnh mình. Khuôn mặt cô tái nhợt và mệt mỏi, rõ ràng là do anh gây ra. Cảm giác tội lỗi và tự hận dâng trào mạnh mẽ.

Anh không chỉ làm tổn thương gia đình, mà giờ đây anh còn làm tổn thương nguồn sáng duy nhất trong đời mình. Anh không còn nghi ngờ gì nữa: Hạ Vy chính là người bạn đồng hành trong lời tiên tri, người có ánh sáng lạc quan có thể phá vỡ lời nguyền. Nhưng việc tiến gần cô đã kích hoạt một phản ứng mạnh mẽ đến mức anh không thể kiểm soát.

Anh quyết định. Anh phải rời đi, không phải để bảo vệ gia đình Cường, mà là để bảo vệ Hạ Vy. Lớp vỏ băng của anh phải được hàn kín lại, vĩnh viễn.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×