người cũ quyến rũ như một cơn say

Chương 2: Người Vợ Cũ Rời Đi Trong Mưa


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Mưa rơi tầm tã trên con đường vắng.

Cô ôm chiếc vali nhỏ, bước ra khỏi căn hộ từng là tổ ấm của hai người. Mỗi bước chân lún trong vũng nước như nhắc nhở cô về những ký ức ngập tràn cả hạnh phúc lẫn tổn thương.

Cô nhớ đến những ngày đầu tiên, anh từng nắm tay cô dưới mưa, hứa sẽ không để cô lạnh. Bây giờ, tay cô trống rỗng. Không có bàn tay anh, không có lời hứa. Chỉ có tiếng mưa gõ nhịp trên vai áo, hòa cùng nhịp tim đập dồn dập trong lồng ngực.

Chiếc taxi đỗ bên lề. Cô bước lên, nhìn qua cửa sổ, thấy căn nhà mà mình từng gọi là “nhà” dần khuất sau màn mưa trắng xóa.

Nước mắt không rơi, chỉ là cảm giác trống rỗng thấm vào từng thớ thịt. Cô tự nhủ: “Mình đã đủ mạnh mẽ để rời đi.”

Trong khoang xe, tiếng mưa nhấn chìm mọi âm thanh.

Cô chậm rãi đưa tay lên, xoa mái tóc ướt, cảm giác lạnh thấu xương. Nhưng bên trong, cô cảm thấy một sự giải thoát kỳ lạ: nhẹ nhõm.

Trước đây, cô từng tin rằng yêu là phải chịu đựng.

Cô từng nhẫn nhịn, nhẫn nhịn đến mức quên cả bản thân. Giờ đây, sự nhẫn nhịn ấy kết thúc. Ly hôn không phải là thất bại, mà là sự lựa chọn của một người biết trân trọng chính mình.

Taxi dừng trước khách sạn nhỏ mà cô đặt trước.

Cô rút vali xuống, bước vào sảnh, cảm giác lạ lẫm len lỏi. Không còn căn phòng của hai người, không còn tên anh xuất hiện trong từng vật dụng quen thuộc.

Chỉ còn một người — cô, độc lập, tự do, nhưng vẫn đầy vết xước.

Buổi chiều chuyển sang tối, mưa vẫn rơi không ngừng.

Cô ngồi bên cửa sổ, nhâm nhi tách trà nóng, nhìn ra phố. Những ánh đèn lấp lánh phản chiếu trên mặt nước đọng, như những giọt ký ức đang trôi.

Trong lòng cô, có một nỗi buồn mơ hồ, vừa nhẹ nhàng vừa dai dẳng.

Nhưng đồng thời, cô cũng thấy được sức mạnh mới:

Cô không còn sợ hãi trước những quyết định của mình. Cô đã bước ra khỏi bóng tối của quá khứ, để nhìn thấy ánh sáng mờ mờ phía trước.

Nhìn lại tấm ảnh cưới đã cũ trên điện thoại, cô lướt qua khuôn mặt anh. Một phần nhỏ trong cô vẫn nhói đau, nhưng đó không còn là niềm đau chi phối. Đó là một phần của quá khứ, và cô biết mình phải để nó yên.

Đêm đến, mưa vẫn rơi. Cô ngả người trên ghế, nhắm mắt lại, để cho âm thanh nhịp nhàng của mưa đưa cô đi xa những suy nghĩ.

Trong giấc mơ chập chờn, cô thấy mình đứng giữa con đường mưa, quay lưng với mọi nỗi đau, và bước về phía trước.

Sáng hôm sau, khi ánh nắng đầu tiên len qua cửa sổ, cô thức dậy với một quyết tâm mới.

Cuộc đời chưa kết thúc chỉ vì một cuộc hôn nhân tan vỡ. Ngược lại, đây là lúc cô bắt đầu sống cho chính mình, theo cách mà cô chưa từng dám trước đây.

Cô thu xếp hành lý, mở chiếc vali mới tinh mua hôm trước, cảm giác mỗi món đồ như nhắc nhở cô về sự tự do và quyền quyết định cuộc sống.

Cô mỉm cười. Một nụ cười nhẹ nhàng, êm ả nhưng đầy sức mạnh.

Cô biết, phía trước còn nhiều điều chưa biết: thử thách, gặp gỡ mới, và cả những cảm xúc chưa từng trải qua.

Nhưng lần này, cô không còn là cô gái ngoan ngoãn năm xưa.

Cô là cô gái biết mình muốn gì, và sẵn sàng đối mặt với tất cả.

Taxi chở cô rời khách sạn, đi qua những con phố đông người và dòng xe hối hả.

Cô ngồi nhìn mưa rơi, nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu.

Một phần cô vẫn thương anh, nhưng đó là một tình thương đủ mạnh mẽ để buông bỏ, không còn ràng buộc.

Và khi xe chạy qua con đường quen thuộc mà cô từng bước cùng anh, cô nhủ thầm:

“Mình đã đi xa rồi, thật sự đi xa.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×