Ba tháng.
Mười hai tuần. 90 ngày.
Thời gian đủ để một người quen thói quen sống chung, tựa vào nhau, bỗng dưng phải học cách sống một mình, trở thành một phiên bản mới của chính mình.
Cô đứng trước gương trong căn phòng thuê nhỏ, nhìn mái tóc ngắn vừa cắt hôm qua. Nó khác hẳn mái tóc dài mềm mại năm xưa, lúc cô còn là “người vợ ngoan ngoãn”, biết nhẫn nhịn, biết nhu thuận.
Bây giờ, mái tóc này, cùng với ánh mắt sắc sảo, là dấu hiệu của sự quyết tâm và tự chủ.
Cô mặc chiếc áo sơ mi trắng vừa vặn, quần tây đen tinh tế, kết hợp với đôi giày cao gót mới. Không phải để thu hút ai, mà là để nhìn vào gương thấy mình đủ sức mạnh đối diện thế giới.
Một nụ cười nhẹ xuất hiện, không phải nụ cười ngây thơ của cô gái năm xưa, mà là nụ cười của người phụ nữ biết rõ giá trị bản thân.
Công việc mới chiếm phần lớn thời gian. Cô bắt đầu viết báo cáo, tham gia dự án, gặp gỡ khách hàng. Mỗi buổi sáng, cô ngồi trên xe bus đi làm, lướt qua những con phố quen thuộc, cảm giác lạ lẫm xen lẫn hào hứng.
Cô phát hiện ra rằng: khi không còn bị ràng buộc bởi tình yêu sai lệch, mình trở nên hiệu quả hơn, tập trung hơn, và… tự do hơn.
Nhưng tự do không có nghĩa là trống rỗng.
Mỗi khi màn đêm buông xuống, cô vẫn nhớ anh. Nhớ ánh mắt, nụ cười, thậm chí là cách anh từng thờ ơ và lạnh nhạt.
Những ký ức ấy không còn làm cô đau đến mức gục ngã, mà chỉ nhẹ nhàng nhói lên, nhắc nhở cô về quá khứ đã qua và con người mà cô không muốn quay trở lại.
Một buổi chiều, cô nhận được email từ một đối tác quốc tế.
Đọc xong, cô bật cười khẽ. Công việc mở ra cơ hội mới, đi xa hơn, gặp gỡ nhiều người hơn.
Cô cảm thấy hào hứng, một cảm giác mà lâu lắm cô chưa từng trải qua.
Tối đến, cô bước ra ban công căn hộ, nhìn xuống con phố dưới mưa, hít thật sâu.
Mưa không còn là ký ức đau đớn như ngày ly hôn, mà là âm thanh đồng hành, nhắc nhở rằng cuộc sống vẫn tiếp tục chảy.
Cô nhắm mắt lại, thở ra thật chậm, cảm giác bình yên len lỏi vào từng tế bào.
Ba tháng sau ly hôn, cô đã thay đổi:
Không còn nhút nhát, rụt rè trước mọi chuyện.
Không còn dễ dàng tin tưởng tuyệt đối ai khác.
Và quan trọng nhất: cô đã học được cách yêu chính mình trước khi yêu ai khác.
Nhưng dĩ nhiên, sự thay đổi của cô không hoàn toàn tách biệt anh ra khỏi cuộc sống.
Trong một buổi họp khách hàng, cô bất ngờ gặp anh.
Anh đứng đó, áo vest chỉnh tề, ánh mắt dừng lại nơi cô, lặng lẽ nhưng sâu thẳm.
Cô cảm thấy tim mình khẽ nhói. Không phải vì muốn quay lại, mà vì nhận ra: anh vẫn tồn tại trong tâm trí cô, một phần không thể xóa nhòa.
Anh cố gắng nở nụ cười lịch sự, cô đáp lại bằng cái gật đầu nhẹ. Không lời hỏi han, không thừa nhận gì.
Chỉ là… khoảng cách đã thay đổi. Giờ đây, cô là cô gái khác, anh là người đàn ông cũ, và giữa họ là những bức tường không dễ vượt qua.
Cô trở về căn hộ tối muộn. Mở chiếc vali, sắp xếp lại giấy tờ công việc, cô dừng lại, nhìn bức ảnh mình chụp lúc còn đi du lịch một mình.
Trong bức ảnh, cô cười, mắt lấp lánh ánh nắng.
Cô tự nhủ: “Đây mới là mình. Mạnh mẽ, tự do, và không còn sợ hãi.”
Nhưng sâu trong lòng, một câu hỏi vẫn lẩn quẩn:
“Liệu anh có nhận ra tôi đã thay đổi?”
Cô mỉm cười. Không phải để chờ đợi câu trả lời.
Mà là để nhắc nhở chính mình: cô không còn là người dễ dàng rơi vào tổn thương.
Cô đã bước ra khỏi bóng tối của quá khứ, và ánh sáng đang đón chờ phía trước, dù chưa biết nó dẫn đến đâu.
Ba tháng, một khoảng thời gian đủ dài để thay đổi tất cả.
Nhưng cũng đủ ngắn để giữ lại một chút ký ức, đủ để cô nhận ra: tình yêu cũ không thể cản bước cô đi tìm hạnh phúc mới, hoặc chính là hạnh phúc của mình.