người cũ quyến rũ như một cơn say

Chương 4: Cuộc Gặp Lại Không Báo Trước


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Cô bước vào sảnh khách sạn nơi diễn ra buổi hội thảo doanh nhân, không ngờ đông đúc đến mức làm tim cô nhói nhẹ.

Giọng nói, tiếng cười, ánh đèn vàng rực rỡ — tất cả trộn lẫn thành một không gian vừa quen thuộc vừa xa lạ.

Và rồi, cô nhìn thấy anh.

Anh đứng gần quầy tiếp tân, dáng người quen thuộc, áo vest chỉnh tề, ánh mắt dường như vô tình nhưng lại hướng thẳng về phía cô.

Trái tim cô khẽ giật thót, nhưng cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.

Ba tháng đã đủ để cô học cách kiềm chế cảm xúc, để không bị bất ngờ bởi sự xuất hiện của anh.

Anh nhận ra cô, rõ ràng. Khoảnh khắc ấy, ánh mắt anh lóe lên một tia bất ngờ, nhanh chóng chuyển thành vẻ bình thản, cố che giấu cảm xúc.

Nhưng không thể.

Bất kỳ ai đủ nhạy cảm cũng nhận ra, một phần trong anh đã rung lên, loạn nhịp.

Cô bước đi, giữ khoảng cách an toàn.

Nhưng ánh mắt anh vẫn theo từng bước chân cô, từ chiếc áo khoác đến đôi giày cao gót, từ dáng đi đến ánh mắt bình thản cố tỏ ra vô cảm.

Một phần trong cô muốn chạy đến và hỏi: “Anh vẫn ổn chứ?”

Nhưng lý trí nhắc nhở: im lặng là cách tốt nhất để giữ quyền lực.

Cô được một người đồng nghiệp kéo đến gần quầy phục vụ. Cuộc trò chuyện nhạt nhẽo, nhưng trong tâm trí cô chỉ có một hình ảnh: anh, đứng đó, cười lịch sự nhưng sâu thẳm là ánh mắt đầy khao khát, như muốn chiếm hữu mọi thứ thuộc về cô.

Một người đàn ông khác đến gần cô, mời cô uống nước.

Cô cười nhạt, nhưng ánh mắt anh dừng lại, nhìn cô như thể muốn nói: “Đừng để người khác chạm vào em.”

Cảm giác kỳ lạ len lỏi trong cô: vừa thấy thú vị, vừa thấy khó chịu.

Cô nhận ra một điều: anh vẫn còn chiếm một phần không nhỏ trong trái tim mình — và anh cũng vậy.

Trong suốt buổi hội thảo, cô cố gắng tập trung vào công việc.

Nhưng mỗi lần quay đầu, ánh mắt anh như xuyên thấu qua lớp vỏ ngoài, nhìn thấu cô gái đã trưởng thành sau ba tháng ly hôn.

Cô không biết liệu anh đang ngạc nhiên, hối hận, hay đang tính toán cách tiếp cận cô lần nữa.

Kết thúc buổi sự kiện, cô bước ra sân trước khách sạn, mưa rào bất ngờ trút xuống.

Cô cười khẽ, đưa tay che mặt, nghĩ: “Mưa cũng biết chọn thời điểm hợp lý để làm bối cảnh cho cuộc gặp gỡ này.”

Và rồi, anh bước ra theo hướng khác, vô tình hay cố ý đều khó phân biệt.

Cô nhìn anh, cố gắng giữ khoảng cách, nhưng anh đi thẳng đến gần.

— Chúng ta gặp lại nhau, đúng không? — anh nói, giọng bình thản nhưng có chút căng thẳng khó dấu.

Cô gật đầu nhẹ, không nói thêm.

Anh nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm pha lẫn ngạc nhiên, ghen tuông, và một chút khát khao khó tả.

Cô cảm nhận rõ ràng điều đó, và một nụ cười lạnh nhạt xuất hiện:

— Ba tháng qua, em đã thay đổi. Anh có nhận ra không?

Anh hơi khựng lại, ánh mắt lóe lên.

— Thay đổi… thật sự quá nhiều… — giọng anh khàn đi.

Cô biết, anh không thể phủ nhận. Và đó là quyền lực mới của cô: trở nên xa lạ, mạnh mẽ, nhưng vẫn khiến anh không thể rời mắt.

Mưa rơi xối xả, hạt nước đập lên vai cô, hòa cùng nhịp tim đang rộn ràng.

Cô bước đi, để anh đứng đó, ngắm theo dáng người cô khuất dần.

Một phần trong cô muốn ngoảnh lại, muốn thấy anh chạy theo.

Nhưng cô nhắc mình: Đây là lần đầu tiên cô bước đi vì chính mình, không phải vì anh.

Trên đường về, cô cười khẽ.

Ba tháng ly hôn, ba tháng thay đổi, và lần đầu tiên, cô cảm thấy tự tin đến mức sảng khoái.

Nhưng sâu thẳm, cô biết rằng cuộc gặp này chỉ là khởi đầu cho những trận chiến tinh thần, những lần ghen tuông, những lần đụng chạm cảm xúc mà cả hai chưa từng trải qua.

Và rồi, một phần nào đó trong lòng cô rộn lên:

Liệu anh có còn đủ can đảm để theo kịp cô?

Mưa vẫn rơi, nhịp nhàng như nhắc nhở: cuộc đời không bao giờ dừng lại.

Cô mỉm cười, bước tiếp, mang theo sức mạnh mới, tự do mới, và cả những bí mật chưa hé lộ về trái tim đang dần hồi sinh.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×