Buổi sáng hôm sau, cô thức dậy trong căn hộ mới, ánh nắng len qua rèm cửa, rọi lên khuôn mặt hơi mệt mỏi nhưng đầy quyết tâm.
Ba tháng trôi qua, cô đã thay đổi, nhưng chưa từng nghĩ rằng sự thay đổi này lại có thể khiến anh — người từng quen thuộc nhất với cô — bối rối đến vậy.
Hôm nay là một ngày làm việc quan trọng. Cô chỉnh trang quần áo, nhìn vào gương, nở một nụ cười tự tin.
“Đây là mình, người mà ba tháng trước còn sợ hãi trước mọi quyết định,” cô nhủ thầm.
Cô bước ra văn phòng, không biết rằng hôm nay, anh cũng có một cuộc họp ngay tại tòa nhà này.
Và định mệnh đưa đẩy, họ gặp lại nhau ngay tại thang máy.
Anh đứng đó, nhìn cô như thể lần đầu thấy cô xuất hiện trước mắt.
Ánh mắt anh lóe lên sự ngạc nhiên, rồi là sự khó chịu không giấu nổi.
— Em… em là… — anh khựng lại, giọng như bị nghẹn.
Cô bước thẳng vào thang máy, giữ khoảng cách lịch sự, trả lời bằng giọng đều đều:
— Anh nhận ra rồi, phải không?
Anh hít sâu, nhưng không thể che giấu cảm giác bối rối.
Cô biết, anh đang cố gắng xếp đặt mọi thứ: lý trí, kiêu hãnh, và cả lòng tự trọng. Nhưng tất cả đều thất bại trước một người đã thay đổi, giờ đây rạng rỡ và tự chủ.
Khi thang máy dừng lại ở tầng làm việc của cô, cô quay bước ra, để lại anh đứng đó, nhìn theo dáng đi đầy khí chất mới mẻ của cô.
Anh cảm thấy khó chịu — một cảm giác kỳ lạ, vừa ghen tuông vừa muốn chiếm hữu.
Một phần trong anh thốt lên: “Cô ấy… đã không còn là cô gái mà tôi từng biết nữa.”
Cô ngồi vào bàn làm việc, mở laptop, cố gắng tập trung vào email và báo cáo, nhưng tâm trí vẫn bồn chồn.
Trong một vài giây, cô thấy rõ hình ảnh anh xuất hiện trong văn phòng, ánh mắt dõi theo từng cử chỉ của mình.
Một nụ cười nhẹ xuất hiện trên môi cô, vừa tự tin vừa tinh nghịch: “Anh vẫn quan tâm, dù không thừa nhận.”
Buổi trưa, khi cô đi lấy cà phê, anh xuất hiện gần quầy, đứng xa nhưng ánh mắt không rời cô.
Một người đồng nghiệp nhìn theo cô, hỏi nhỏ:
— Anh ta là ai vậy?
Cô chỉ cười khẽ, không trả lời. Bởi cô biết, người đứng đó là người quen thuộc nhất, nhưng giờ là người xa lạ nhất.
Cảm giác ghen tuông của anh lan tỏa, không thể che giấu.
Anh từng nghĩ rằng cô sẽ luôn thuộc về anh, nhưng giờ đây, cô tự tin, lạnh lùng, và đầy sức hút với bất kỳ ai nhìn thấy.
Và đó chính là thứ khiến anh phát điên.
Chiều đến, anh tìm cách tiếp cận cô trong phòng họp.
— Chúng ta cần nói chuyện.
Cô ngẩng mắt, ánh mắt bình thản:
— Nói gì?
— Về… quá khứ. Về… em.
Cô bật cười khẽ, nghiêng đầu:
— Anh vẫn không nhận ra tôi sao? Tôi không còn là người vợ ngoan ngoãn nữa.
Anh khẽ cau mày, một cảm giác vừa tức giận vừa khao khát.
Anh muốn kéo cô lại gần, muốn nói rằng anh vẫn là của cô.
Nhưng cô đã đặt ranh giới. Ánh mắt sắc lạnh, giọng điệu bình thản, và nụ cười nhẹ: “Anh đã trễ rồi.”
Cô rời phòng họp, bước đi trong ánh nắng cuối chiều, để lại anh đứng lại, tim đập mạnh, cố nén những cảm xúc hỗn độn.
Anh nhận ra rằng, ba tháng không chỉ làm cô thay đổi bên ngoài, mà còn làm cô trở nên xa lạ, mạnh mẽ, và quyến rũ — một sức hút mà anh không thể chống lại.
Trên đường về, cô đi qua con phố quen thuộc, nở một nụ cười tinh nghịch với chính mình.
Cô biết rằng, cuộc gặp hôm nay chỉ là sự khởi đầu.
Anh sẽ tìm cách chiếm lại, sẽ ghen tuông, sẽ thử thách cô.
Nhưng cô cũng đã sẵn sàng: không còn sợ hãi, không còn nhút nhát, chỉ còn cô – người phụ nữ tự chủ và đầy quyền lực.