Buổi tối.
Thành phố lên đèn, dòng xe cộ hối hả, tiếng còi xe hòa với tiếng mưa rào nhẹ rơi trên mái tôn.
Cô vừa kết thúc một buổi họp dài, lòng vẫn bồn chồn sau những ánh mắt anh trao hôm trưa.
“Anh sẽ đưa tôi về,” giọng anh vang lên, bất ngờ nhưng không cần hỏi ý kiến cô.
Cô ngẩng đầu, ánh mắt bình thản nhưng sâu thẳm là một chút tò mò: “Anh đang cố chiếm lại tôi sao?”
Anh không trả lời, chỉ nhìn cô bằng ánh mắt đầy nặng nề, vừa ghen tuông vừa khao khát, khiến tim cô khẽ nhói.
Cô bước lên xe, giữ khoảng cách lịch sự, nhưng cảm giác bầu không khí căng như sợi dây vô hình giữa hai người.
Anh lái xe, im lặng, nhưng sự im lặng này nặng trĩu hơn bất kỳ lời nói nào.
Cô biết, anh đang đấu tranh với chính mình: giữa lý trí và cảm xúc, giữa khao khát và tự kiêu.
Đoạn đường dài qua các con phố quen thuộc, mưa nhạt dần.
Cô nhìn ra ngoài cửa kính, thấy phản chiếu khuôn mặt chính mình — một người phụ nữ trưởng thành, tự chủ, nhưng vẫn có chút yếu mềm.
Anh lén nhìn cô, đôi mắt lóe lên một tia bất ngờ, dường như vừa ngạc nhiên vừa thích thú: cô khác hẳn người vợ ngoan ngoãn trước kia.
— Em… trông… khác quá. — Anh khẽ thốt, giọng khàn đi.
Cô chỉ mỉm cười, không đáp lời.
Nụ cười ấy, vừa bình thản vừa tinh nghịch, khiến anh khó chịu. Không phải vì ghen, mà vì anh nhận ra: cô giờ đây không dễ bị chiếm đoạt như trước.
Xe dừng trước cửa nhà cô.
Cô bước xuống, tay nắm vali, chuẩn bị bước vào thế giới riêng của mình.
Anh mở cửa, bước ra, đứng chắn trước lối đi.
— Để tôi đưa em lên nhà.
Cô lặng lẽ nhìn anh, trong ánh mắt có một chút thử thách: “Anh dám theo tôi đến tận đây sao?”
Họ bước vào thang máy. Không gian nhỏ, hơi thở của nhau gần đến mức khiến tim cô khẽ dồn.
Anh đứng gần, ánh mắt dừng trên khuôn mặt cô, dường như muốn đọc hết mọi suy nghĩ trong đó.
Cô không né tránh, cũng không rút lui.
Một phần trong cô muốn chứng minh: cô không còn sợ hãi, nhưng cũng chưa quên anh hoàn toàn.
Thang máy dừng. Anh đưa cô đến cửa căn hộ, tay khẽ chạm vào vai cô để giữ thăng bằng.
Khoảnh khắc ấy, khoảng cách giữa họ gần đến mức đáng sợ.
Cô cảm nhận rõ nhịp tim mình, cảm giác vừa muốn rút lui, vừa muốn thử thách anh.
— Em… có chắc… — anh hít sâu, giọng khàn — …muốn sống một mình hoàn toàn?
Cô nhìn anh, ánh mắt bình thản:
— Tôi muốn sống cho chính mình trước tiên.
Anh im lặng. Không phải vì không hiểu, mà vì anh biết, lần này, cô đã thay đổi.
Họ đứng bên nhau, khoảng cách chỉ còn vài bước chân.
Anh nhìn cô, muốn kéo gần, muốn ôm, muốn nói tất cả những điều còn chưa nói, nhưng lại giữ lý trí, nhường cho thời gian chứng minh.
Cô nhắm mắt một giây, cảm nhận sự hiện diện anh, không sợ, không bối rối, chỉ là… thách thức.
Cuối cùng, cô bước vào nhà, quay lại nhìn anh:
— Anh có thể về đi.
Anh gật nhẹ, đôi mắt vẫn đọng một tia khát khao khó tả.
— Tôi sẽ về. Nhưng… tôi sẽ không để em đi quá xa.
Cánh cửa khép lại, để lại anh đứng ngoài hành lang, nhìn theo dáng cô khuất dần.
Anh cảm thấy một thứ gì đó bùng lên trong lòng, vừa ghen tuông vừa khao khát: cô đã trưởng thành, xinh đẹp, và khó nắm bắt hơn bao giờ hết.
Cô đứng trong căn phòng, nhắm mắt, thở sâu.
Một phần trong cô muốn anh ở lại, nhưng lý trí nhắc nhở: đây là cuộc sống của cô, không phải của anh.
Nhưng cũng chính trong khoảnh khắc im lặng ấy, cô nhận ra: trái tim cô chưa bao giờ hoàn toàn quên anh.
Ngoài kia, thành phố lên đèn, mưa đã ngừng.
Nhưng trái tim hai người, sau ba tháng xa cách, vừa gặp lại, đã bắt đầu một nhịp đập mới — một nhịp đập vừa căng thẳng, vừa khao khát, đầy hứa hẹn cho những ngày sắp tới.