người cũ quyến rũ như một cơn say

Chương 7: Lời Mời Của Người Cũ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngày hôm sau, cô nhận được email từ anh.

Tiêu đề ngắn gọn: “Một buổi tối, chỉ chúng ta thôi.”

Cô nhíu mày, nhấn mở. Nội dung ngắn gọn, lịch sự nhưng ẩn chứa một sức nặng khó tả:

“Cô có thể gặp tôi tại quán cà phê cũ, 19 giờ tối nay. Chúng ta cần nói chuyện.”

Cô đặt tay lên bàn phím, suy nghĩ. Ba tháng qua, cô đã học cách giữ khoảng cách, giữ lý trí. Nhưng một phần trong cô không thể phủ nhận: ánh mắt anh, giọng nói anh, vẫn còn sức hút không hề nhỏ.

Cô gõ trả lời: “Tôi sẽ đến. Nhưng chỉ để nói chuyện công việc.”

Cô nhấn gửi, rồi hít một hơi thật sâu, tự nhủ: “Mình phải giữ vững lý trí.”

Buổi tối, cô mặc một chiếc váy đơn giản nhưng tôn dáng, tóc buông nhẹ.

Không phải để quyến rũ ai, mà để thấy chính mình xinh đẹp, tự chủ và trưởng thành.

Quán cà phê cũ không thay đổi nhiều, vẫn ánh đèn vàng ấm áp, vẫn những chiếc ghế gỗ cũ kỹ, nhưng giờ đây, mỗi góc quán đều như chứng kiến câu chuyện của họ — từ những ngày yêu thương, giận hờn đến ly hôn và thay đổi.

Anh đã đến trước.

Ngồi ở bàn quen thuộc, anh nhìn ra cửa, ánh mắt vẫn sâu thẳm, pha lẫn tò mò và căng thẳng.

Cô bước vào, ánh mắt chạm nhau, và trong giây phút ấy, khoảng cách ba tháng tan biến, để lại những cảm xúc dằn vặt, vừa ghen tuông, vừa khát khao.

Anh đứng lên, nhẹ nhàng:

— Em đến sớm.

Cô cười khẽ:

— Tôi không muốn muộn, sợ anh phải đợi lâu.

Họ ngồi xuống, khoảng cách giữa hai người vừa đủ để tạo ra một cảm giác vừa gần vừa xa.

Anh nói về công việc, về những dự án cần hợp tác, nhưng cô nhận ra, từng câu chữ đều mang một trọng lượng khác — như muốn kiểm tra xem cô đã thay đổi thế nào.

Cô cũng bình tĩnh, trả lời từng câu hỏi với thái độ chuyên nghiệp, nhưng ánh mắt cô không rời anh.

Cô nhận ra: anh vẫn để ý, vẫn muốn chiếm lấy phần nào sự tự chủ và tự do mà cô đang nắm giữ.

Một lúc sau, anh đưa ra lời đề nghị:

— Cuối tuần này, chúng ta cần thảo luận trực tiếp tại công ty tôi. Chỉ chúng ta thôi.

Cô khẽ cười, nhưng trong nụ cười ấy là thách thức:

— Tôi sẽ đến, nhưng chỉ vì công việc. Đừng hiểu nhầm.

Anh gật, đôi mắt vẫn đọng một tia khao khát khó tả.

Cô nhận ra: ba tháng xa cách, cô đã trưởng thành, nhưng anh chưa từng từ bỏ. Và chính điều đó khiến cô vừa hứng thú vừa cảnh giác.

Buổi tối kết thúc, cô rời quán cà phê, bước ra ngoài, mưa đã tạnh.

Ánh đèn đường chiếu lên đôi giày cao gót, tạo ra bóng dài của cô trên mặt đường ướt.

Cô mỉm cười, tự nhủ: “Anh có thể đến gần, nhưng không thể chiếm đoạt tôi nữa. Tôi là của mình trước tiên.”

Nhưng sâu trong lòng, một phần cô biết: cuộc gặp này chỉ là khởi đầu.

Anh sẽ tìm cách chiếm lại cô — bằng ánh mắt, cử chỉ, và cả những lời nói nặng trĩu cảm xúc.

Còn cô, đã sẵn sàng đối mặt, vừa thách thức vừa bảo vệ bản thân.

Trong màn đêm tĩnh lặng, trái tim cô vừa hồi hộp vừa hứng thú, một cảm giác mà cô chưa từng trải qua.

Ba tháng đã thay đổi tất cả, nhưng cũng chỉ là bước khởi đầu cho những thử thách sắp tới: những trận chiến tinh thần, ghen tuông, và cả khao khát mà cả hai chưa từng thừa nhận.

Cô bước vào căn hộ, nhắm mắt, thở dài.

Một phần trong cô muốn anh ở bên, nhưng lý trí nhắc nhở: “Đây là cuộc sống của mình. Mình không dễ dàng bị chiếm đoạt nữa.”

Và chính sự trưởng thành đó, vừa khiến cô tự tin, vừa khiến trái tim cô rung lên theo một nhịp điệu đầy hứa hẹn: cuộc tái hợp này sẽ không hề bình yên.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×