Buổi sáng hôm sau, cô bước vào tòa nhà công ty, tâm trạng vừa hứng khởi vừa căng thẳng.
Cuộc họp tại công ty anh là lý do cô đến — một cuộc họp “bí mật”, nơi chỉ có hai người tham gia.
Anh đã chờ cô tại phòng họp riêng, ánh mắt dừng lại nơi cô khi cô vừa mở cửa.
Khoảnh khắc ấy, không cần lời nói, cả hai đều cảm nhận một sức hút vừa quen vừa lạ: ba tháng xa cách không thể xóa hết những cảm xúc còn sót lại.
Anh đứng dậy, mỉm cười nhưng ánh mắt vẫn đầy căng thẳng:
— Em đến đúng giờ.
Cô gật nhẹ, giữ thái độ chuyên nghiệp:
— Như đã hứa.
Căn phòng yên lặng, chỉ có tiếng giấy tờ và ánh sáng từ cửa sổ chiếu lên mặt bàn.
Anh mở laptop, bắt đầu trình bày dự án, nhưng cô nhận ra, từng câu anh nói, từng cử chỉ anh thực hiện đều mang một trọng lượng khác.
Anh đứng gần cô hơn so với khoảng cách cần thiết, ánh mắt đôi lúc lướt qua vai, cổ, rồi dừng lại nơi đôi mắt cô.
Cô cảm thấy nhịp tim mình đập nhanh, nhưng vẫn giữ bình tĩnh.
Cô biết, anh đang thử thách sự trưởng thành và tự chủ của cô. Và cô, ngược lại, cũng muốn kiểm tra anh: liệu anh có thể giữ lý trí trước cô, hay sẽ bị lôi cuốn bởi sự thay đổi của cô?
Một vài phút trôi qua trong im lặng, căng thẳng ngày càng tăng.
Anh nghiêng người về phía cô, giọng khẽ:
— Em… trông khác quá.
Cô chỉ mỉm cười, không trả lời. Nụ cười ấy, vừa tinh tế vừa thách thức, khiến anh khó chịu: vừa muốn kéo gần, vừa sợ vượt ranh giới mà cô đặt ra.
Cô bắt đầu trình bày quan điểm về dự án, đôi mắt không rời anh.
Mỗi lần cô nhấn mạnh một điểm, anh nghiêng đầu, ánh mắt lóe lên một tia ghen tuông tinh tế: cô vẫn tỏa sáng, vẫn thu hút, vẫn khiến anh muốn chiếm lấy mọi thứ liên quan đến cô.
Khi cuộc họp tiến đến phần quan trọng, anh lắc nhẹ chiếc bút, ánh mắt dừng lại nơi môi cô, giọng nói khẽ:
— Em vẫn biết cách khiến người khác chú ý… kể cả tôi.
Cô hơi khẽ nhếch môi:
— Thời gian ba tháng đủ để tôi học cách đứng trên đôi chân của mình.
Anh hít sâu, như muốn nói gì đó, nhưng lại im lặng, chỉ để ánh mắt nói thay lời.
Căng thẳng giữa họ tăng dần, nhưng cả hai đều giữ lý trí, tránh những cử chỉ quá gần gũi.
Một phần cô muốn thử thách anh, một phần muốn kiểm tra chính cảm xúc của mình: liệu còn bị lôi cuốn bởi anh không, hay đã đủ sức tự chủ?
Cuộc họp kết thúc, anh đứng dậy, bước đến gần cô:
— Cuối tuần này, chúng ta cần thảo luận thêm, chỉ hai người.
Cô nhìn anh, ánh mắt bình thản nhưng tinh nghịch:
— Tôi sẽ đến, nhưng chỉ vì công việc. Đừng hiểu nhầm.
Anh gật, đôi mắt vẫn đọng một tia khao khát khó tả.
Cô nhận ra, ba tháng xa cách, cô đã trưởng thành, nhưng anh vẫn chưa từ bỏ.
Khoảnh khắc ấy, cả hai đều nhận ra: cuộc tái hợp này sẽ không hề bình yên, sẽ vừa ghen tuông, vừa dằn vặt, vừa đầy khao khát nhưng tinh tế.
Cô rời phòng họp, đi xuống cầu thang, hít một hơi thật sâu.
Một phần trong cô muốn anh theo sát, nhưng lý trí nhắc nhở: đây là cuộc sống của mình. Không ai chiếm đoạt được cô nữa.
Nhưng cũng chính trong khoảnh khắc ấy, trái tim cô rung lên một nhịp điệu mới — vừa căng thẳng, vừa hứng khởi, đầy hứa hẹn cho những thử thách tiếp theo.
Mưa ngoài cửa sổ vẫn rơi nhè nhẹ, ánh sáng vàng từ đèn chiếu lên mặt cô, nhắc nhở: sức mạnh, sự tự chủ, và cả khao khát đang hội tụ.