Buổi sáng hôm sau, nắng tràn ngập trên con đường đất nhỏ ven đồng. Tiếng gà gáy, tiếng trẻ con nô đùa, tiếng nước giếng khua leng keng… tất cả hòa thành nhịp sống quen thuộc mà An Nhiên vẫn gắn bó bao năm. Cô ngồi trước hiên nhà, cẩn thận nhặt đậu xanh phơi khô, từng hạt lăn tròn trong tay, tâm trí vẫn vương vất hình ảnh người đàn ông tối qua.
Cái ánh mắt ấy… cái nụ cười nửa như trêu chọc, nửa như hoài niệm. Dù đã cố gạt đi, nhưng lòng cô chẳng thể yên.
Bất chợt, tiếng động cơ xe lại vang vọng ngoài ngõ. Cô thoáng giật mình, ngẩng lên. Quả nhiên, chiếc xe bán tải đen bóng dừng trước cổng. Người đàn ông ấy, với dáng vẻ lười nhác nhưng lại toát ra sức hút khó cưỡng, bước xuống.
– Chào… cô gái giàn hoa giấy. – Giọng anh trầm, khàn, mang chút bất cần.
An Nhiên khựng lại, bàn tay đang nhặt đậu ngừng giữa chừng. Trái tim đập nhanh không kiểm soát. Cô chậm rãi ngẩng đầu, chạm vào đôi mắt sâu thẳm ấy. Khoảnh khắc ấy, ký ức tuổi thơ bất chợt ùa về – cậu bé từng bướng bỉnh kéo tóc cô, ném cặp cô xuống mương, nhưng cũng là người từng âm thầm che nắng cho cô khi cùng đi học dưới trời hè gắt gỏng.
– Khải… là anh sao? – Giọng cô khẽ run, vừa ngạc nhiên vừa bối rối.
Anh nhếch môi, nụ cười quen thuộc năm nào nhưng giờ mang thêm nét từng trải, phảng phất chút đau thương:
– Còn ai vào đây nữa? Không ngờ, sau bao năm, em vẫn nhớ tên tôi.
Không khí trở nên ngột ngạt lạ thường. An Nhiên không biết nên vui hay buồn. Người từng biến mất khỏi làng, để lại bao lời đồn đoán, nay trở về với dáng vẻ phong trần, xa lạ.
– Anh… thay đổi nhiều quá. – Cô khẽ nói, tránh ánh nhìn của anh.
Khải bước chậm rãi tới gần, ngồi xuống chiếc ghế tre đối diện, rút điếu thuốc nhưng lại không châm lửa. Ngón tay gõ nhịp trên bàn gỗ, ánh mắt vẫn không rời cô:
– Em thì chẳng khác mấy. Vẫn ngoan hiền, vẫn ngồi bên giàn hoa giấy này, như thể thời gian chưa từng trôi qua.
Câu nói làm An Nhiên chột dạ. Cô vốn bằng lòng với cuộc sống bình dị, nhưng sao trước ánh nhìn ấy, cô lại thấy mình nhỏ bé và bị xáo trộn.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, giàn hoa giấy rung rinh, những cánh hoa rơi xuống, vương vào tóc, vào vai áo cô. Khải bất giác đưa tay gạt nhẹ một cánh hoa trên tóc An Nhiên. Cử chỉ thân mật bất ngờ khiến cô giật mình, vội lùi lại, đôi má hồng ửng.
– Anh… đừng như thế. – Cô vội vàng đứng lên, lảng tránh.
Khải khẽ cười, ánh mắt lóe lên tia tinh nghịch lẫn bí ẩn:
– Vẫn nhút nhát như xưa. Nhưng lần này… em không dễ thoát khỏi tôi đâu.
An Nhiên khựng lại, tim đập loạn nhịp. Lời nói ấy, như một lời báo trước – rằng định mệnh đã sắp đặt cho cuộc tái ngộ này, và cuộc sống bình yên cô từng có, sẽ không còn nguyên vẹn nữa.