người cũ vẫn ở đây

Chương 10: Người Ở Lại Trong Trái Tim


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Những ngày đầu tháng, gió trở nên lạnh hơn. Thành phố vẫn tấp nập, nhưng trong lòng Lâm Hạ lại lặng đi từng nhịp. Công việc ở tòa soạn dồn dập, cô chọn bận rộn để quên đi những mâu thuẫn trong tim. Thế nhưng, càng cố gắng trốn tránh, quá khứ càng như chiếc gương soi, phản chiếu mọi vết nứt cô không thể che.

Buổi sáng, Tống Minh Triết mang đến cho cô một tập bản thảo đã biên tập xong. Anh nói: “Bài này tôi chỉnh lại đôi chỗ cho chị, có vài đoạn chị viết cảm xúc quá mạnh, tôi nghĩ có thể tiết chế một chút.”

Cô cười nhẹ: “Tôi quen viết theo cảm xúc. Có lẽ vì tôi không giỏi tách mình ra khỏi câu chuyện.”

Anh gật đầu, ánh mắt hiền hòa: “Chính vì vậy mà bài của chị có hồn. Nhưng tôi chỉ sợ… cảm xúc ấy làm chị mệt.”

Cô khẽ cười, không đáp.

Buổi trưa, trong lúc nghỉ, cô mở hộp thư. Có một email từ Trịnh Duy Khánh, tiêu đề đơn giản: “Một buổi gặp gỡ riêng.” Nội dung chỉ vỏn vẹn vài dòng: “Tối nay, 7 giờ, nhà hàng cũ của chúng ta. Anh muốn cho em xem một thứ.”

Cô ngồi lặng rất lâu. Tâm trí bảo cô đừng đi, nhưng trái tim lại run lên trước hai chữ “chúng ta”. Đến khi kim đồng hồ chỉ sáu giờ, cô vẫn quyết định đến.

Nhà hàng nằm trên tầng cao của tòa nhà trung tâm, nơi ánh đèn thành phố phản chiếu trên vách kính lung linh như những dải sao. Anh đã chờ sẵn, mặc vest xám, dáng vẻ trầm tĩnh như mọi khi. “Cảm ơn em đã đến,” anh nói khẽ, kéo ghế cho cô.

“Anh muốn cho tôi xem gì?”

Anh đặt lên bàn một tập hồ sơ. “Đây là hợp đồng anh vừa ký với tòa soạn. Anh sẽ đầu tư cho chuyên mục mà em phụ trách. Không có gì phải lo, đây là chuyện công việc.”

Cô nhìn anh, ánh mắt dò xét. “Công việc hay lý do để ở gần?”

Anh cười nhẹ, ánh nhìn không giấu được sự dịu dàng. “Có lẽ là cả hai.”

Không khí giữa họ lặng đi vài giây. Anh rót rượu, rồi chậm rãi nói: “Ba năm qua, anh sống như cái bóng. Anh có mọi thứ, nhưng lại không có người duy nhất khiến anh thấy thế giới này có ý nghĩa. Anh biết, bây giờ có người khác bên cạnh em, nhưng anh vẫn muốn em biết… anh chưa bao giờ dừng lại.”

“Anh Khánh, anh nghĩ chỉ vì anh vẫn yêu thì em sẽ quay lại sao?” cô hỏi khẽ, giọng bình tĩnh mà run.

“Không,” anh đáp, “anh chỉ nghĩ nếu tình yêu chưa chết, nó xứng đáng được nghe thêm một lần ‘tạm biệt’ rõ ràng.”

Câu nói ấy khiến tim cô như thắt lại. Cô nhìn anh, nhớ lại những đêm anh gọi từ nơi xa chỉ để hỏi cô đã ăn chưa, nhớ cách anh từng nắm tay cô trong mưa, nhớ những lời hứa chưa kịp giữ. Nhưng giữa những ký ức ấy, gương mặt của Tống Minh Triết lại hiện lên — ánh mắt anh kiên định, bàn tay anh ấm, và nụ cười khiến cô thấy mình được an toàn.

“Anh Khánh,” cô nói sau một hồi im lặng, “đôi khi yêu không phải là giữ lại, mà là biết buông để người kia được sống nhẹ nhõm. Em không còn giận, nhưng em cũng không thể quay lại.”

Anh nhìn cô thật lâu, nụ cười dần tan. “Vậy là hết thật rồi sao?”

“Không hết,” cô đáp, “chỉ là không còn.”

Cô đứng dậy, bước ra khỏi nhà hàng. Phía sau, anh không gọi, chỉ ngồi yên, ly rượu trong tay run nhẹ. Ngoài kia, gió thổi mạnh, như mang theo cả tiếng lòng chưa kịp nói.

Trên đường về, Tống Minh Triết gọi. “Tôi đang ở gần đây, chị ăn tối chưa?”

“Chưa. Tôi đang định mua gì đó mang về.”

“Đừng, ra ngoài đi. Tôi đợi ở góc phố cũ.”

Khi cô đến, anh đã đứng dưới hàng cây, áo sơ mi trắng giản dị, tay cầm túi đồ ăn. Anh mỉm cười, ánh mắt ấm áp như ngọn đèn giữa đêm. “Tôi nghĩ hôm nay chị không vui, nên nấu chút gì đó.”

Cô nhận lấy, giọng khẽ: “Sao anh biết tôi không vui?”

“Vì hôm nay chị cười mà mắt không sáng.”

Họ ngồi bên ghế đá công viên, cùng ăn, cùng nói vài câu vu vơ. Không có những lời thề hẹn, không có quá khứ nặng nề, chỉ có hiện tại tĩnh lặng. Cô cảm thấy lòng nhẹ dần, như vừa bỏ xuống gánh nặng không tên.

Khi chia tay, anh nắm tay cô thật nhẹ: “Tôi không muốn làm người thay thế. Tôi chỉ muốn là người khiến chị không phải cô đơn nữa.”

Cô nhìn anh, khẽ đáp: “Cảm ơn, vì đã đến đúng lúc.”

Đêm ấy, về đến nhà, cô mở cửa sổ, hít sâu làn gió đêm. Dưới bầu trời rộng, cô bỗng nhận ra rằng không phải ai đi qua cuộc đời ta cũng để lại tổn thương, có người đến để dạy ta biết yêu lại lần nữa. Và khi nghĩ đến điều đó, cô mỉm cười, lần đầu tiên sau nhiều năm.

Điện thoại rung. Tin nhắn của Trịnh Duy Khánh: “Anh hiểu rồi.”

Không có gì thêm, chỉ ba chữ ngắn ngủi, nhưng cô biết — anh đã buông.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×