người cũ vẫn ở đây

Chương 3: Gió Qua Ngày Cũ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, Lâm Hạ thức dậy với cơn đau đầu nhẹ, cả đêm qua cô trằn trọc vì một tin nhắn ngắn ngủi. Ánh nắng mờ xuyên qua tấm rèm, rọi xuống căn phòng nhỏ nơi mọi thứ gọn gàng nhưng lạnh lẽo. Cô ngồi dậy, khoác chiếc áo mỏng, pha một ly cà phê rồi mở máy tính. Trong hộp thư đến, có email từ phòng biên tập yêu cầu hoàn thiện bài phỏng vấn và chuẩn bị cho buổi họp với khách hàng mới. Cô nhìn lịch làm việc, tên “Công ty Trịnh Duy Truyền Thông” lại xuất hiện thêm một lần nữa, khiến tim cô thoáng co lại. Cô cười nhạt, tự nhủ: “Cùng lắm chỉ là một dự án, không hơn.”

Khi đến văn phòng, đồng nghiệp mới của cô – Tống Minh Triết – đang ngồi trước bàn bên cạnh. Anh chàng có dáng cao, khuôn mặt sáng và đôi mắt nâu hiền, nụ cười ấm khiến người khác dễ có thiện cảm. Anh ngẩng lên, chào cô bằng giọng nhẹ nhàng: “Chào chị Hạ, hôm nay có cuộc họp với bên đối tác, chị đi cùng tôi nhé?” Cô gật đầu, cố tỏ ra bình thường dù lòng vẫn lẩn khuất chút bất an.

Buổi họp diễn ra tại một khách sạn sang trọng. Khi bước vào phòng, cô thoáng sững lại — người ngồi ở đầu bàn chính là Trịnh Duy Khánh. Anh mặc áo sơ mi trắng, vest xám, ánh mắt sắc bén khi đang trao đổi với khách hàng. Khi cô xuất hiện, ánh nhìn ấy khẽ dừng, chỉ trong một thoáng, nhưng đủ để cô nhận ra. Tống Minh Triết không nhận thấy điều đó, anh lịch sự kéo ghế cho cô, giọng nhỏ: “Chị ngồi đi.”

Trong suốt buổi họp, Lâm Hạ cố gắng giữ tập trung, ghi chép từng nội dung. Nhưng đôi khi, cô vẫn cảm thấy ánh nhìn của anh lướt qua, lặng lẽ và khó nắm bắt. Khi cuộc họp kết thúc, anh chủ động bước lại, giọng trầm ấm: “Cảm ơn vì hôm nay. Chúng ta lại gặp nhau.” Cô khẽ mỉm cười, một nụ cười nhạt không thể gọi là thân thiện cũng chẳng xa cách. “Vâng, công việc thôi mà.”

Tống Minh Triết nhìn hai người, dường như cảm nhận được chút gì đó khác lạ trong không khí, nhưng anh không nói. Trên đường về, anh khẽ hỏi: “Chị và anh Khánh quen nhau à?”

Cô thoáng ngập ngừng, rồi đáp: “Từng quen. Lâu rồi.”

Anh chỉ “à” một tiếng, không hỏi thêm, nhưng ánh mắt anh có chút trầm tư.

Buổi tối, khi ngồi trước màn hình biên tập bài, cô đọc lại những dòng phỏng vấn và nhận ra một chi tiết nhỏ — anh từng nói: “Thành công không phải điều anh tìm kiếm, mà là điều anh phải đạt được để quên đi điều khác.” Cô dừng lại ở dòng ấy, tim khẽ nhói. “Điều khác” đó, có phải là cô không?

Tiếng chuông điện thoại vang lên, làm cắt ngang dòng suy nghĩ. Là Tống Minh Triết. Anh gọi chỉ để hỏi về việc chỉnh sửa ảnh cho dự án, giọng vui vẻ: “Chị Hạ, mai có rảnh không? Tôi mời cà phê cảm ơn vụ hôm nay nhé?” Cô ngập ngừng rồi đồng ý, một phần vì phép lịch sự, phần khác vì chính cô cũng muốn tạm quên đi những cảm xúc rối ren trong lòng.

Sáng hôm sau, họ gặp nhau ở quán cà phê nhỏ gần công viên. Tống Minh Triết chọn chỗ ngồi cạnh cửa sổ, nơi có ánh sáng mềm chiếu vào. Anh kể chuyện về công việc, về sở thích, về việc từng đọc bài viết của cô trên tạp chí cũ. “Tôi thích cách chị viết, nhẹ nhàng mà có chiều sâu,” anh nói, giọng chân thành. Cô bật cười: “Cảm ơn. Viết là cách tôi sống.”

Trong khoảnh khắc đó, cô nhận ra đã lâu rồi mình mới cười tự nhiên như vậy.

Thế nhưng niềm bình yên ngắn ngủi ấy bị phá vỡ khi một người bước vào quán — Trịnh Duy Khánh. Anh nhìn thấy cô, ánh mắt khẽ sững. Cô lúng túng, còn Tống Minh Triết chỉ lịch sự gật đầu chào khi Khánh tiến lại gần. “Trùng hợp thật,” anh nói, giọng trầm thấp.

“Vâng,” cô đáp, cố giữ bình thản.

Anh nhìn ly cà phê trước mặt cô, khóe môi khẽ cong nhưng không rõ là cười hay không. “Em vẫn uống vị cũ.”

Cô thoáng ngạc nhiên — anh vẫn nhớ. Ba năm rồi, vậy mà anh vẫn nhớ cô thích vị cà phê đắng pha chút sữa, không đường.

“Anh nhớ giỏi thật,” cô đáp khẽ, rồi quay sang Tống Minh Triết: “Chúng ta về thôi.”

Sau khi họ rời đi, Khánh vẫn đứng lại nhìn qua ô cửa kính, nơi cô vừa ngồi. Trong ánh sáng ban trưa, cô cười, nhưng nụ cười ấy không dành cho anh.

Đêm đó, anh lái xe qua con phố cũ nơi họ từng sống. Dưới ánh đèn đường, ký ức tràn về — buổi tối mùa đông, cô ngồi bên bậu cửa, anh khoác áo cho cô, nói nhỏ: “Đừng viết quá khuya.” Còn cô chỉ cười, đáp: “Nếu em không viết, anh sẽ quên em mất.” Lời nói ấy năm xưa tưởng như đùa, giờ nghe lại, hóa ra là thật. Anh đã quên mất cách giữ cô lại.

Còn Lâm Hạ, về đến nhà, cô ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ, nghe tiếng gió thổi qua hàng cây. Cô biết, cuộc đời đôi khi không cho phép người ta dễ dàng quay lại. Nhưng trái tim lại chẳng nghe theo lý trí. Cô khẽ thì thầm, như nói với chính mình: “Có những người đi qua rồi, nhưng chẳng bao giờ thật sự rời đi.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×