người cũ vẫn ở đây

Chương 4: Lằn Ranh Giữa Hai Người


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Chiều muộn, mây xám kéo về bao phủ bầu trời thành phố. Lâm Hạ rời khỏi tòa soạn, trong lòng vẫn vương chút mệt mỏi. Mấy hôm nay cô bận liên tục với dự án quảng bá cho công ty truyền thông của Trịnh Duy Khánh. Càng làm việc, cô càng nhận ra rằng, dù cả hai cố giữ thái độ chuyên nghiệp, vẫn tồn tại một sợi dây vô hình kết nối và bó buộc. Cô hiểu mình nên giữ khoảng cách, nhưng càng né tránh, anh lại càng xuất hiện nhiều hơn, bằng cách nào đó – vô tình hoặc cố ý.

Tối nay, cô được mời dự buổi tiệc khai trương chi nhánh mới của tập đoàn. Khi bước vào sảnh, ánh đèn rực rỡ khiến cô phải nheo mắt. Khánh đang đứng giữa đám đông, dáng người cao lớn nổi bật, bộ vest đen khiến anh toát lên vẻ điềm tĩnh, mạnh mẽ. Bên cạnh anh là những đối tác, người đẹp, nhà đầu tư. Anh cười nói, tự nhiên như thể chưa từng có một khoảng trống nào trong đời. Cô định quay đi, thì anh đã nhìn thấy. Chỉ một ánh mắt, nhưng khiến tim cô khựng lại. Anh bước đến, khẽ nghiêng người nói: “Em đến rồi.”

Cô mỉm cười xã giao. “Tòa soạn cử tôi đến đưa tin, không phải vì ai cả.”

Anh khẽ nhướng mày, nụ cười thoáng buồn. “Anh đâu dám nghĩ thế.”

Một lát sau, buổi tiệc bắt đầu. Âm nhạc vang lên, tiếng cười nói hòa lẫn trong ánh đèn. Lâm Hạ chọn một góc yên tĩnh gần ban công, cầm ly rượu đỏ lặng lẽ nhìn xuống dòng xe phía dưới. Không khí xung quanh náo nhiệt, nhưng trong lòng cô lại chỉ có sự tĩnh lặng. Cô biết anh đang ở đâu đó giữa đám đông, nhưng lại không dám tìm.

Tống Minh Triết xuất hiện, mang theo nụ cười quen thuộc. Anh đưa cho cô một ly nước lọc. “Chị không hợp rượu, tôi nhớ.”

Cô hơi ngạc nhiên, nhưng rồi cũng nhận lấy. “Anh tinh ý thật.”

“Không tinh ý sao viết được những bài khiến người ta day dứt mãi,” anh đáp, ánh mắt dịu dàng.

Cô bật cười, nhưng chưa kịp nói thì giọng nói trầm thấp của Trịnh Duy Khánh vang lên sau lưng: “Hai người nói chuyện vui vẻ quá.”

Không khí đột nhiên thay đổi. Anh đứng đó, tay cầm ly rượu, ánh mắt khó đọc. Minh Triết vẫn giữ bình tĩnh, cười nhã nhặn. “Chúng tôi chỉ nói về công việc.”

Khánh khẽ cười, ánh mắt vẫn dừng trên gương mặt Lâm Hạ. “Vậy sao? Anh nghĩ công việc của Hạ chưa bao giờ cần đến người thứ ba.”

Câu nói nửa đùa nửa thật khiến cô thấy bối rối. Cô lắc đầu, nhẹ giọng: “Anh đang hiểu sai rồi. Chúng ta đều là người làm việc.”

Anh im lặng vài giây, rồi rời đi. Nhưng ánh nhìn ấy vẫn như dao cứa vào lòng.

Tối đó, khi tiệc tan, Minh Triết đề nghị đưa cô về. Trên đường đi, anh nói khẽ: “Chị Hạ, tôi không biết giữa chị và anh Khánh có chuyện gì, nhưng tôi nghĩ… có lẽ chị chưa quên anh ta.”

Cô quay sang nhìn anh, ánh mắt pha chút mệt mỏi. “Không dễ để quên một người từng yêu bằng cả thanh xuân.”

Anh gật đầu. “Tôi hiểu. Nhưng đôi khi, quên không phải là xoá, mà là học cách để không đau nữa.”

Câu nói ấy khiến cô im lặng thật lâu. Khi xe dừng trước cửa nhà, cô cảm ơn, rồi bước đi, chẳng biết tim mình đang nặng vì ai.

Còn ở phía bên kia thành phố, Trịnh Duy Khánh ngồi trong văn phòng, ly rượu vẫn đầy. Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi đêm phủ xuống những tòa nhà cao tầng. Ánh đèn thành phố lấp lánh, phản chiếu trong mắt anh như những mảnh ký ức vụn vỡ. Anh nhớ rõ từng điều nhỏ bé về cô — cách cô nhíu mày khi tập trung, cách cô cười khi ngại, cách cô giấu nước mắt sau nụ cười. Anh biết mình đã đánh mất cô vì một lý do anh không thể nói ra, nhưng anh chưa bao giờ ngừng nghĩ về cô.

Điện thoại rung. Tin nhắn từ một số cũ: “Anh ổn chứ?” Anh nhìn màn hình, tim khẽ chùng xuống. Là Lâm Hạ.

Anh gõ lại chậm rãi: “Ổn. Còn em?”

“Cũng ổn. Hôm nay… có lẽ tôi đã phản ứng hơi lạnh. Xin lỗi.”

Anh mỉm cười, một nụ cười nhẹ nhưng chứa đựng hàng nghìn kỷ niệm. “Chỉ cần em còn nhắn, là anh ổn rồi.”

Đêm đó, Lâm Hạ nhìn màn hình điện thoại sáng trong tay, những dòng chữ đơn giản nhưng đủ khiến lòng cô run rẩy. Cô không biết đây là khởi đầu cho điều gì, chỉ biết rằng cảm xúc cũ đang trở lại, từng chút một, như sóng ngầm dưới lòng biển. Cô khẽ thở dài, nhìn ra ngoài ô cửa, nơi gió thu thổi qua hàng cây, cuốn theo những điều chưa kịp nói.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×