Buổi sáng ở tòa soạn bắt đầu bằng mùi cà phê và tiếng bàn phím gõ liên hồi. Lâm Hạ ngồi yên trước màn hình, cố gắng chỉnh sửa bài phỏng vấn tiếp theo. Những con chữ nhảy múa trước mắt, nhưng tâm trí cô lại vẩn vơ về dòng tin nhắn đêm qua. Từ “Chỉ cần em còn nhắn, là anh ổn rồi” cứ vang lên mãi trong đầu. Cô tự nhủ đó chỉ là phép lịch sự, chỉ là một câu nói vô nghĩa, nhưng trái tim lại chẳng nghe theo.
Cô khẽ thở dài, cầm cốc cà phê, bước ra ban công nhỏ nơi ánh nắng đầu ngày hắt lên những chậu cây xanh. Tống Minh Triết đang đứng đó, tay cầm điện thoại, nụ cười nhẹ nở trên môi. Thấy cô, anh mỉm cười: “Chào buổi sáng. Hôm nay chị có vẻ không vui.”
“Không đâu, chỉ hơi thiếu ngủ.”
“Thiếu ngủ vì công việc hay vì ai đó?” Anh hỏi nửa đùa nửa thật, nhưng ánh mắt lại rất dịu.
Cô cười nhạt: “Nếu anh đoán đúng, tôi sẽ mời cà phê.”
“Thế thì tôi sẽ không đoán đâu. Tôi sợ đoán trúng.”
Họ đứng im lặng vài giây, chỉ nghe tiếng gió luồn qua khe cửa. Có điều gì đó trong ánh mắt anh khiến cô thấy bình yên, nhưng không đủ để làm tan nỗi rối ren trong lòng.
Chiều hôm ấy, cô được gọi sang công ty truyền thông của Trịnh Duy Khánh để bàn thêm về chiến dịch hợp tác. Khi đến nơi, cô gặp anh trong phòng họp. Ánh sáng từ cửa kính rọi lên khuôn mặt anh, tạo nên những đường nét vừa lạnh vừa buồn. Anh nhìn cô, nở nụ cười nhạt: “Anh sợ em sẽ không đến.”
“Công việc thì tôi không có quyền từ chối.”
“Vậy nếu không phải công việc?”
Cô im lặng, rồi lảng sang chuyện khác: “Anh cần tôi hỗ trợ gì trong dự án?”
Cuộc họp diễn ra nhanh, mọi thứ được giải quyết gọn gàng. Khi ra về, anh tiễn cô ra tận thang máy. Cánh cửa đóng lại, chỉ còn hai người. Anh nhìn cô, giọng thấp: “Em vẫn ghét anh sao?”
Cô ngẩng lên, ánh mắt bình thản nhưng trong đáy mắt lại ẩn giấu nhiều điều. “Ghét à? Không. Chỉ là không còn tin.”
“Vì anh biến mất?”
“Không, vì anh không nói gì.”
Thang máy dừng ở tầng trệt, cánh cửa mở ra. Cô bước đi mà không quay lại, nhưng anh thì đứng yên, đôi mắt dõi theo bóng dáng nhỏ bé ấy biến mất giữa đám đông.
Tối đó, Lâm Hạ ngồi trước cửa sổ, nhìn thành phố rực sáng dưới ánh đèn. Cô nhớ lại những tháng ngày cũ – khi họ còn là sinh viên, anh viết kịch bản còn cô là người biên tập bài đầu tiên anh gửi. Họ yêu nhau trong những buổi chiều ngồi trong thư viện, chia sẻ từng ước mơ nhỏ bé. Rồi đến ngày anh nhận được lời mời công tác ở nước ngoài, cô khuyên anh đi, anh hứa sẽ quay lại. Nhưng chỉ sau một cuộc gọi ngắn, mọi thứ tan biến. Anh biến mất, không lời giải thích, không tạm biệt.
Bây giờ, khi anh trở lại, cô không biết phải đối diện thế nào. Giận thì đã qua, quên thì không thể, còn yêu thì cô không dám thừa nhận.
Điện thoại rung, tin nhắn từ anh: “Ngày mai, nếu em rảnh, anh muốn gặp. Không công việc, chỉ là muốn nói điều ba năm trước chưa kịp nói.”
Cô nhìn dòng tin ấy thật lâu. Trái tim đập nhanh, nhưng lý trí giữ cô lại. Cô gõ: “Tôi sẽ suy nghĩ.”
Sáng hôm sau, Tống Minh Triết ghé qua bàn cô, đặt xuống một tách trà sữa nóng. “Thay cà phê bằng thứ gì ngọt hơn đi, biết đâu tâm trạng cũng khá hơn.”
Cô bật cười: “Anh đúng là có khiếu quan sát.”
“Không có gì. Tôi chỉ mong chị đừng ôm mãi những chuyện cũ.”
“Anh nghĩ tôi vẫn chưa buông sao?”
Anh nhìn cô, khẽ gật. “Vì nếu buông rồi, chị đã không còn do dự mỗi khi nghe tên anh ta.”
Câu nói ấy khiến cô im lặng rất lâu. Buổi chiều, khi một cơn mưa bất chợt đổ xuống, cô cầm ô bước ra ngoài, lòng nặng trĩu. Bước chân vô thức đưa cô đến quán cà phê cũ – nơi ba năm trước cô và anh từng ngồi bên nhau lần cuối.
Anh đã ở đó, ngồi cạnh cửa sổ, vẫn dáng vẻ ấy, chỉ khác là ánh mắt bây giờ trầm hơn. Cô tiến đến, đặt ô xuống. “Anh bảo muốn nói chuyện.”
Anh gật đầu, giọng khẽ run: “Ba năm trước, anh không đi vì sự nghiệp. Anh đi vì mẹ anh bị bệnh, mà anh không muốn em phải chịu thêm áp lực. Lúc ấy anh sợ mình sẽ làm tổn thương em nếu nói ra sự thật. Nhưng hóa ra, im lặng còn tệ hơn.”
Cô lặng người. Mưa ngoài trời rơi lộp độp trên mặt kính, từng giọt như hòa vào nhịp tim đang loạn. “Anh đáng lẽ phải nói. Em không cần một người hoàn hảo, em chỉ cần được tin tưởng.”
Anh cúi đầu, giọng nghẹn lại: “Anh biết. Và anh hối hận từng ngày.”
Một khoảng lặng dài phủ xuống giữa hai người. Cô nhìn ra mưa, lòng tràn đầy cảm xúc khó tả. Hận, thương, tiếc, yêu – tất cả hòa làm một.
Anh nhìn cô, nhẹ giọng: “Anh không dám xin em tha thứ, chỉ mong được ở gần em, dù chỉ như một người quen cũ.”
Cô khẽ cười, nụ cười chua xót. “Có lẽ… người cũ thì nên ở lại trong những ngày cũ.”
Cô đứng dậy, bước ra ngoài, để lại phía sau là ánh nhìn của anh đầy hụt hẫng. Dưới cơn mưa, cô cảm nhận rõ nước lạnh tràn trên má, chẳng biết là mưa hay nước mắt.