Buổi sáng, ánh nắng chiếu xiên qua khung cửa sổ, rọi lên mặt bàn nơi những tờ bản thảo nằm ngổn ngang. Lâm Hạ chống cằm, mắt mỏi vì thức khuya. Hai tuần làm việc chung với Trịnh Duy Khánh khiến cô kiệt sức, không chỉ vì khối lượng công việc mà vì những cảm xúc phức tạp cứ chồng chất. Mỗi lần anh xuất hiện, cô lại thấy trái tim mình loạn nhịp, còn khi không gặp, cô lại thấp thỏm nhớ đến ánh mắt ấy.
Tống Minh Triết bước đến, đặt một hộp bánh nhỏ xuống bàn. “Tôi đoán hôm qua chị chưa ăn tối. Ăn chút gì đi.”
Cô khẽ cười: “Anh không cần quan tâm tôi nhiều như vậy.”
“Không quan tâm thì ai lo cho chị đây?” Anh đáp nhẹ, giọng nửa đùa nửa thật nhưng ẩn chứa một chút thật lòng.
Cô định trả lời thì điện thoại rung lên. Là tin nhắn của Trịnh Duy Khánh: “Chiều nay họp với đối tác, anh muốn em cùng tham dự. Có chuyện riêng cần nói.”
Cô nhìn dòng tin, tay khựng lại vài giây, rồi trả lời ngắn gọn: “Tôi sẽ đến.”
Chiều hôm đó, cuộc họp diễn ra tại phòng hội nghị lớn. Khi cô bước vào, anh đã ngồi sẵn, ánh mắt lặng lẽ dõi theo từng bước chân cô. Trong suốt buổi họp, anh ít nói, chỉ thi thoảng nghiêng đầu trao đổi nhỏ với cô, giọng trầm thấp khiến tim cô xao động. Kết thúc buổi làm việc, mọi người lần lượt rời đi, chỉ còn hai người ở lại. Anh khẽ nói: “Đi dạo cùng anh một lát được không?”
Cô thoáng do dự, nhưng rồi gật đầu.
Họ đi trên con phố nhỏ ven sông, gió thổi nhẹ mang theo mùi nước ẩm và hương hoa sữa thoang thoảng. Anh đi bên cạnh, tay đút túi quần, giọng chậm rãi: “Anh biết em vẫn chưa tha thứ, nhưng anh không thể giả vờ như chưa từng có gì. Mỗi lần nhìn thấy em, anh lại thấy mình như trở về quãng thời gian ấy – nơi anh còn được nắm tay em.”
Cô dừng bước, quay sang nhìn anh. “Nhưng thời gian đó đã qua, anh Khánh à. Em không muốn sống lại những điều đã từng khiến mình đau.”
Anh cười khẽ, ánh mắt chùng xuống. “Còn anh thì vẫn muốn, dù biết là sai.”
Cả hai im lặng. Tiếng gió lùa qua hàng cây như hòa vào sự tĩnh lặng giữa họ. Cô muốn nói gì đó, nhưng lời nghẹn lại nơi cổ. Khi họ chia tay tại bãi gửi xe, anh nhìn cô thật lâu, rồi chỉ nói: “Anh sẽ đợi, cho dù em có chọn ai.”
Tối đó, khi cô trở về tòa soạn để hoàn thành bản tin cuối cùng, Tống Minh Triết vẫn còn ở lại. Anh nhìn thấy cô, ánh mắt có chút ngạc nhiên. “Chị làm thêm giờ à? Tôi tưởng chị về rồi.”
“Còn vài phần chưa xong,” cô đáp, giọng nhỏ.
Anh mỉm cười, kéo ghế lại gần. “Vậy tôi giúp.”
Cô không từ chối. Hai người cùng ngồi làm việc dưới ánh đèn vàng, bầu không khí tĩnh lặng dễ chịu. Khi cô gõ xong đoạn cuối, anh đưa tay ra hiệu dừng, rồi nhẹ nhàng nói: “Chị biết không, từ khi gặp chị, tôi thấy mình muốn ở lại lâu hơn ở nơi này.”
Cô ngẩng đầu, ánh mắt thoáng ngỡ ngàng.
“Không cần trả lời,” anh nói tiếp, nụ cười hiền. “Tôi chỉ muốn chị biết có người đang thật lòng.”
Khoảnh khắc ấy, trái tim cô chao nghiêng. Giữa hai người đàn ông, một người thuộc về quá khứ, một người đang hiện diện ở hiện tại, cô không biết mình nên tin vào ai.
Sáng hôm sau, tin đồn trong tòa soạn lan ra: “Nghe nói tổng giám đốc Trịnh Duy Khánh vừa mua cổ phần của tòa báo.” Cô chết lặng. Không ai biết, nhưng cô hiểu — đây là cách anh muốn ở gần cô. Cô chạy ra ngoài, cố hít thở. Trời nắng gắt, nhưng lòng cô lạnh buốt.
Buổi chiều, anh đến tòa soạn thật. Mọi người đều bất ngờ, chỉ riêng cô đứng yên, không nói. Anh bước đến, ánh mắt chỉ dừng lại ở cô. “Anh đến vì công việc,” anh nói, nhưng giọng lại quá dịu để có thể tin.
Tống Minh Triết cũng có mặt, nhìn hai người, khẽ chau mày. Không khí trong phòng như ngưng lại. Anh đến gần cô, đưa tài liệu: “Chị Hạ, bản báo cáo cần ký.”
Khánh nhìn cảnh ấy, đôi mắt thoáng tối lại. Một tia ghen nhẹ lóe lên rồi biến mất. Anh cười nhạt: “Có vẻ người bên cạnh em rất chu đáo.”
Cô đáp nhẹ: “Mọi người đều là đồng nghiệp.”
Sau khi anh rời đi, Minh Triết thở dài. “Tôi không muốn xen vào chuyện của chị, nhưng tôi không thích cách anh ta nhìn chị như thể chị là thứ anh ta có quyền giữ.”
Cô im lặng, mắt nhìn xuống sàn. “Anh ấy từng có, và tôi từng cho phép.”
“Còn bây giờ?”
Cô khẽ mím môi. “Tôi không biết.”
Tối đó, cô về nhà muộn, lòng trĩu nặng. Tin nhắn đến từ hai người – một hỏi “Về chưa?”, một hỏi “Có cần tôi ghé qua không?”. Cô nhìn hai dòng tin ấy, không trả lời ai cả. Cô tắt điện thoại, ngồi lặng trong bóng tối, nghe tiếng mưa bắt đầu rơi ngoài hiên. Có lẽ, trong tình yêu, điều đáng sợ nhất không phải là mất nhau, mà là khi ta không còn đủ dũng cảm để lựa chọn.