người cũ vẫn ở đây

Chương 8: Cơn Gió Giữa Hai Trái Tim


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Những ngày sau đó, không khí trong tòa soạn trở nên khác lạ. Ai cũng xôn xao bàn tán về việc Trịnh Duy Khánh trở thành cổ đông chiến lược, nhưng chỉ có Lâm Hạ hiểu rõ hơn ai hết rằng đây không chỉ là một thương vụ. Từ lúc anh xuất hiện, mọi ánh nhìn dường như đều hướng về cô, vừa ngưỡng mộ vừa nghi ngờ. Cô chọn im lặng, tiếp tục làm việc, nhưng mỗi khi nhận được ánh mắt của anh từ xa, trái tim cô lại chùng xuống.

Sáng nay, khi cô vừa bước vào tòa nhà, anh đã đứng chờ ở hành lang. “Anh có hẹn với tổng biên tập,” anh nói, giọng trầm đều, “nhưng trước đó, anh muốn nói với em vài phút.”

Cô khẽ đáp: “Nếu là công việc, ta có thể nói ở phòng họp. Còn nếu là chuyện khác, tôi nghĩ không nên.”

Anh nhìn cô, ánh mắt có chút buồn: “Em lúc nào cũng giữ khoảng cách như vậy sao?”

“Khoảng cách là điều cần thiết,” cô nói nhỏ, rồi bước đi, bỏ lại anh với ánh nhìn lặng thinh.

Cả buổi sáng, cô cố gắng làm việc cho xong bản thảo, nhưng tâm trí lại cứ chạy về những ký ức cũ. Khi cô đang định rời bàn, Tống Minh Triết tiến lại gần, tay cầm hai hộp cơm. “Hôm nay tôi nấu, chị ăn thử nhé.”

Cô ngạc nhiên: “Anh còn biết nấu ăn?”

Anh cười, đôi mắt sáng dưới ánh đèn: “Không giỏi lắm, nhưng cũng đủ để người khác vui.”

Cô bật cười, cảm giác ấm áp len nhẹ trong lòng. Bữa trưa ấy, cả hai ngồi bên cửa sổ, nói chuyện về những điều nhỏ nhặt: những bài viết hay, những chuyến đi, những ước mơ chưa kịp làm. Lâu lắm rồi cô mới cảm thấy nhẹ nhõm đến thế.

Thế nhưng niềm bình yên ấy chẳng kéo dài được lâu. Chiều hôm đó, khi cô và Minh Triết đang cùng xuống sảnh, Trịnh Duy Khánh tình cờ xuất hiện. Ánh mắt anh dừng lại nơi tay áo cô vô tình chạm vào tay Minh Triết. Ánh nhìn thoáng qua ấy đủ khiến không khí nặng nề. Anh tiến lại gần, giọng vẫn điềm tĩnh nhưng lạnh hơn thường: “Hôm nay làm việc cùng sao?”

Cô gật đầu. “Phải. Có vấn đề gì không?”

Anh im lặng, đôi mắt tối lại. “Không, chỉ hỏi thôi. Nhưng hình như em quên mất anh vẫn là đối tác chính của tòa báo này.”

Tống Minh Triết khẽ nhướn mày, giọng bình thản: “Tôi nghĩ chuyện công việc không liên quan đến việc chị Hạ đi cùng ai.”

Hai người đàn ông đứng đối diện nhau, ánh nhìn giao nhau trong im lặng. Lâm Hạ cảm nhận rõ bầu không khí như đông đặc lại giữa họ. Cô nhanh chóng xen vào: “Cả hai anh đều đang làm tôi khó xử. Xin lỗi, tôi có việc phải đi trước.”

Cô bước nhanh ra ngoài, tim đập mạnh. Gió thổi qua, lạnh lẽo nhưng cũng giúp cô tỉnh lại. Cô ghét cảm giác ấy — bị kéo giằng giữa hai người, giữa hai hướng đi. Một người khiến cô nhớ, người kia khiến cô yên.

Tối hôm đó, cô nhận được tin nhắn từ Trịnh Duy Khánh: “Anh xin lỗi vì thái độ lúc chiều. Anh chỉ không chịu được khi thấy em bên cạnh người khác.”

Cô đáp sau vài phút: “Anh không có quyền đó nữa.”

Một lúc sau, anh gọi. Giọng anh khàn đi, như kìm nén: “Anh biết. Nhưng anh vẫn không kiểm soát được. Em có biết, ba năm qua anh sống thế nào không? Mỗi lần thấy em cười với ai, anh thấy mình thừa thãi giữa chính thế giới từng thuộc về hai ta.”

Cô im lặng, nước mắt chực rơi, nhưng cố nói thật bình tĩnh: “Anh không thể cứ lấy quá khứ làm lý do để níu kéo.”

“Vì quá khứ đó là tất cả của anh,” anh nói khẽ. Rồi đường dây tắt.

Đêm dài, cô ngồi bên cửa sổ, nghe mưa lách tách rơi trên mái hiên. Một nửa trong cô muốn tin rằng anh vẫn như xưa, nửa còn lại lại sợ nếu quay lại, cô sẽ đau thêm lần nữa. Cô không nhận ra rằng, ngoài kia, có một người vẫn đang đứng chờ trong mưa.

Tống Minh Triết gửi tin nhắn ngắn: “Nếu chị không ổn, tôi đang ở dưới nhà.”

Cô mở cửa sổ, nhìn xuống — đúng là anh thật. Dưới cơn mưa, anh đứng đó, không che ô, chỉ ngẩng đầu nhìn lên với ánh mắt dịu dàng và lo lắng. Cô khẽ bước xuống, cầm theo chiếc ô, chạy ra. “Anh điên à, trời mưa thế này…”

Anh cười: “Tôi chỉ sợ chị khóc một mình.”

Câu nói ấy khiến cô lặng người. Giữa cơn mưa, giữa bóng tối và ánh đèn mờ, có một người đến vì yêu, và một người mất đi vì muộn màng. Cô không biết mình đang rung động hay thương hại, chỉ biết rằng trái tim lại bắt đầu dao động.

Khi trở lên nhà, cô đứng trước gương, nhìn chính mình. Cô thì thầm: “Mình đang làm gì vậy, Lâm Hạ?” Nhưng không có câu trả lời. Chỉ có tiếng mưa vẫn rơi không dứt — như một khúc nhạc buồn chưa tìm được đoạn kết.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×