Người Đi Vào Giấc Mơ

Chương 10: Cuốn Sổ Phác Thảo Bị Bỏ Quên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Không khí trong căn hộ của Trình Phong những ngày sau đó trở nên kỳ lạ. Sự ấm áp, gần gũi vừa chớm nở đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một sự im lặng mang tính công việc. An Chi vẫn ở lại, nhưng không phải với tư cách một người bạn, mà là một đối tác điều tra. Họ nói chuyện với nhau, nhưng chỉ là để phân tích các manh mối. Họ nhìn nhau, nhưng chỉ là để tìm kiếm một sự đồng thuận trong kế hoạch. Nỗi đau và sự nghi kỵ đã dựng lên một bức tường vô hình giữa hai người.

Đội thám tử tư của Trình Phong, dù rất chuyên nghiệp, cũng phải bó tay trước sự biến mất của Nhã Uyên. Cô ta như thể đã bốc hơi khỏi trái đất. Gia đình cô một mực khẳng định cô đã đi du học ở Pháp, nhưng lại không thể cung cấp bất kỳ địa chỉ hay thông tin liên lạc nào. Các tài khoản ngân hàng không hoạt động. Căn hộ cũ đã được bán cho người khác. Không một dấu vết.

"Cô ta đã được một thế lực nào đó che giấu rất kỹ," Trình Phong kết luận sau khi đọc báo cáo. "Việc tìm kiếm theo các kênh chính thức là vô vọng."

Anh nhìn An Chi, người đang ngồi lặng lẽ ở phía đối diện bàn làm việc. "Chúng ta phải tìm một hướng khác."

An Chi, sau nhiều ngày chìm trong mớ cảm xúc hỗn độn, cuối cùng cũng lên tiếng, giọng cô bình tĩnh trở lại, mang theo sự phân tích của một nhà trị liệu. "Nếu không thể tìm cô ấy ở hiện tại, chúng ta hãy thử tìm cô ấy trong quá khứ."

"Ý em là sao?"

"Trước khi biến mất, cô ấy là người như thế nào? Thích gì? Ghét gì? Thường đến những đâu?" An Chi nói. "Em và Khoa... và cả Nhã Uyên, ba chúng em từng có một nơi trú ẩn quen thuộc. Một quán cà phê sách nhỏ gần trường đại học kiến trúc. Tên là 'Lặng'."

Trình Phong gật đầu. Đó là một ý tưởng hay. Một tia hy vọng nhỏ nhoi.

Quán cà phê 'Lặng' nằm nép mình trong một con hẻm nhỏ, tách biệt khỏi sự ồn ào của thành phố. Nó vẫn vậy sau bao nhiêu năm, vẫn không khí cổ điển, vẫn mùi cà phê rang xay quyện với mùi giấy cũ.

Họ bước vào, chọn một góc khuất. Người chủ quán, một người đàn ông trung niên đeo kính, nhận ra An Chi ngay lập tức.

"An Chi? Lâu quá rồi không gặp cháu," ông mỉm cười. "Dạo này cháu thế nào?"

"Dạ, cháu vẫn khỏe ạ," An Chi đáp, nụ cười cô có chút gượng gạo. "Cháu ghé qua tìm lại chút kỷ niệm xưa thôi ạ."

Sau vài câu hỏi thăm, An Chi khéo léo nhắc đến Nhã Uyên. "Chú ơi, chú còn nhớ Nhã Uyên, bạn của cháu không ạ?"

"Nhớ chứ," người chủ quán gật đầu. "Con bé tóc dài, mắt lúc nào cũng lanh lợi. Một kiến trúc sư rất tài năng. Tội nghiệp, sau khi cậu Khoa mất, nó cũng suy sụp lắm."

Ông ngừng lại, như đang cố nhớ điều gì đó. "À, phải rồi. Sau đám tang cậu Khoa vài hôm, con bé có quay lại đây một mình. Trông nó phờ phạc, thất thần. Nó ngồi ở góc kia cả buổi chiều, chỉ uống nước lọc. Lúc về, nó có để quên một cuốn sổ phác thảo. Chú giữ mãi, định bụng nó quay lại thì trả, mà từ đó đến giờ chẳng thấy đâu nữa."

Tim An Chi và Trình Phong cùng đập mạnh.

"Chú... chú còn giữ cuốn sổ đó không ạ?" An Chi hỏi, giọng đầy hy vọng.

"Còn chứ. Chú để trong kho. Chờ chú một lát."

Vài phút sau, người chủ quán quay lại với một cuốn sổ phác thảo bìa cứng màu nâu đã hơi cũ. Ông đưa nó cho An Chi. "Của cháu đây."

Cầm cuốn sổ trên tay, An Chi cảm thấy như đang cầm giữ một mảnh linh hồn của quá khứ. Họ cảm ơn người chủ quán rồi vội vã quay trở lại xe.

Trong không gian chật hẹp của chiếc ô tô, họ cùng nhau lật từng trang giấy. Bên trong là vô số những bản vẽ kiến trúc, những ý tưởng thiết kế nhà cửa, cầu cống. Xen kẽ vào đó là những bức phác họa chân dung. An Chi nén lại nỗi đau khi nhìn thấy những bức hình vẽ Khoa, nụ cười của anh hiện lên sống động dưới từng nét bút chì của người bạn thân.

Trình Phong im lặng quan sát. Anh thấy được tài năng, thấy được tâm hồn của người phụ nữ mà anh đã từng yêu qua từng trang giấy. Nhưng không có một manh mối nào cả.

Cho đến khi họ lật đến trang cuối cùng.

Giấu trong chiếc túi nhỏ ở bìa sau của cuốn sổ, là một tấm ảnh đã hơi ố vàng.

Trong ảnh không có người. Chỉ có một ngôi nhà. Một ngôi nhà sàn bằng gỗ, kiểu kiến trúc rất đặc trưng của vùng cao, nằm nép mình bên một sườn đồi thoai thoải, phía sau là những đồi chè xanh mướt trải dài đến tận chân trời.

Trình Phong cầm lấy tấm ảnh. Anh lật mặt sau. Chỉ có một dòng chữ duy nhất được viết bằng bút mực, nét chữ của Nhã Uyên.

"Bảo Lộc."

Bảo Lộc. Thành phố cao nguyên của tỉnh Lâm Đồng, nổi tiếng với những đồi chè và không khí se lạnh.

Họ nhìn nhau. Sự im lặng trong xe không còn ngột ngạt nữa. Nó được lấp đầy bởi một niềm hy vọng vừa được thắp lên. Nhã Uyên có thể đã biến mất khỏi Sài Gòn, nhưng cô ta đã từng có một mối liên hệ với nơi này. Một nơi chốn bí mật, một nơi có thể là nơi ẩn náu, hoặc là nơi cất giữ một bí mật nào đó.

Hành trình của họ đã có một đích đến mới.

"Chúng ta đi Bảo Lộc," Trình Phong nói, giọng anh quả quyết. Anh khởi động xe, ánh mắt không còn sự mờ mịt. Dù bức tường giữa anh và An Chi vẫn còn đó, nhưng giờ đây, họ đã có một con đường để cùng nhau bước đi, một con đường dẫn lên vùng cao nguyên đầy sương mù, nơi có lẽ câu trả lời mà họ tìm kiếm đang chờ đợi.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!