Con đường từ quận 7 về trung tâm thành phố chưa bao giờ dài đến thế. Trình Phong lái xe trong vô thức, đầu óc anh là một mớ hỗn độn của những mảnh ký ức vừa được gợi lại và những câu hỏi kinh hoàng. Nhã Uyên. Cái tên đó cứa vào tâm trí anh như một mảnh kính vỡ. Anh đã từng yêu một người phụ nữ, một mối tình sâu đậm đến mức họ đã cùng nhau đến Mũi Né kỷ niệm một năm yêu nhau. Vậy mà anh lại quên. Quên sạch. Như thể có ai đó đã dùng một cục tẩy, xóa đi một chương quan trọng trong cuộc đời anh.
Và người đó, lại là bạn thân của Khoa.
Anh không biết phải đối mặt với An Chi như thế nào. Anh cảm thấy mình như một kẻ tội đồ, mang trong mình một bí mật dơ bẩn, dù chính anh cũng chỉ vừa mới biết đến sự tồn tại của nó. Anh sợ. Anh sợ ánh mắt của An Chi khi cô biết chuyện. Anh sợ mất đi sự tin tưởng mong manh mà họ đã khó khăn lắm mới xây dựng được. Nhưng anh biết, anh không thể giấu. Giấu giếm lúc này chính là sự phản bội tồi tệ nhất.
Anh về đến căn hộ áp mái khi trời đã về chiều. An Chi đang ở trong bếp, cô đã chuẩn bị một bữa tối đơn giản. Thấy anh, cô mỉm cười.
"Anh về rồi à. Em nấu vài món đơn giản, anh..."
Nụ cười của cô tắt dần khi nhìn thấy vẻ mặt của anh. Gương mặt anh trắng bệch, ánh mắt chứa đựng một sự dằn vặt mà cô chưa từng thấy.
"Có chuyện gì vậy, anh Phong?" cô lo lắng hỏi. "Anh tìm thấy gì rồi phải không?"
Trình Phong không trả lời. Anh lặng lẽ bước đến bàn ăn, đặt chiếc hộp gỗ cũ kỹ mà anh đã tìm thấy lên bàn. Tay anh run run, mở nắp hộp. Anh không nói gì, chỉ lấy ra tấm ảnh cũ, đẩy nó về phía An Chi.
An Chi tò mò cầm tấm ảnh lên. Và rồi, cả người cô đông cứng lại. Hơi thở của cô như nghẹn lại trong lồng ngực.
"Đây... đây là Nhã Uyên," cô thì thầm, giọng không nhận ra nổi chính mình. "Là bạn thân của Khoa... Sao... sao anh lại có ảnh chụp cùng cô ấy? Lại còn ở Mũi Né?"
Cơn bão lòng bắt đầu nổi lên. Trình Phong hít một hơi thật sâu, chuẩn bị đối mặt với nó.
"An Chi, em ngồi xuống đi," anh nói, giọng khàn đặc. "Anh cần phải nói cho em biết tất cả những gì anh vừa tìm ra."
Anh kể lại mọi thứ. Về chiếc hộp, về những lá thư, về mối quan hệ mà anh đã quên lãng với Nhã Uyên. Anh kể cả về việc công ty của họ từng là đối thủ của nhau. Anh không giấu giếm, không bào chữa. Anh chỉ đơn giản là đặt sự thật trần trụi lên bàn, dù nó có xấu xí và đau đớn đến mức nào.
An Chi ngồi đó, bất động như một bức tượng. Từng lời của Trình Phong như từng nhát dao đâm vào trái tim cô. Thế giới của cô lại một lần nữa sụp đổ. Người đàn ông mà cô đang bắt đầu mở lòng, người mà cô đã đồng cảm với nỗi đau của anh, lại chính là người yêu của Nhã Uyên, bạn thân nhất của vị hôn phu đã mất của cô.
Sự trùng hợp ư? Không. Không thể có sự trùng hợp nào tàn nhẫn đến như vậy.
"Vậy ra," cô bật cười, một tiếng cười đầy cay đắng và chua chát, "tất cả chỉ là một vở kịch thôi sao? Anh tiếp cận Khoa, hay cô ta tiếp cận anh để cạnh tranh kinh doanh? Và Khoa, anh ấy đã biết chuyện này, phải không? Đó là lý do anh ấy phải chết?"
Những lời buộc tội tuôn ra, cay độc và sắc nhọn. Nỗi đau và sự phản bội biến cô bác sĩ tâm lý dịu dàng thành một người phụ nữ đang bị tổn thương đến tận cùng.
"Anh không biết, An Chi!" Trình Phong nói, giọng anh đầy đau đớn. "Anh cũng muốn biết câu trả lời cho những câu hỏi đó! Anh không nhớ gì cả! Em phải tin anh!"
"Tin anh?" An Chi đứng bật dậy, đôi mắt cô đỏ hoe. "Làm sao em có thể tin anh được nữa? Khi mà anh chính là một phần của bí mật khủng khiếp này! Khi mà người anh yêu lại là bạn thân của người em yêu! Anh có biết không, ngày Khoa mất, Nhã Uyên đã khóc ngất trong tay em. Cô ta đã diễn một vở kịch quá xuất sắc!"
Sự giận dữ, nỗi ghen tuông muộn màng, và sự mất mát cùng lúc bùng lên, khiến An Chi gần như mất hết lý trí. Cô nhìn Trình Phong, người đàn ông trước mặt cô giờ đây thật xa lạ và đáng sợ.
Trình Phong đứng yên, chấp nhận tất cả sự phẫn nộ của cô. Anh biết cô có quyền. Anh không thanh minh, không tự vệ. Anh chỉ đứng đó, để cho cơn bão của cô quét qua, phơi bày sự脆弱 và tội lỗi của chính mình.
"Anh xin lỗi," anh chỉ có thể nói được ba từ đó. "Anh biết anh không có quyền yêu cầu em tin tưởng. Nhưng anh không nói dối. Anh cũng là một nạn nhân trong câu chuyện này. Và anh sẽ không dừng lại cho đến khi tìm ra sự thật. Dù cho sự thật đó có thể chứng minh anh là một kẻ tội đồ."
Sự chân thành đến tuyệt vọng trong giọng nói của anh khiến cơn giận của An Chi từ từ lắng xuống, nhường chỗ cho một nỗi đau buồn rã rời. Cô ngồi thụp xuống ghế, hai tay ôm lấy mặt. Cô phải làm gì bây giờ? Tin anh hay hận anh?
Đúng lúc đó, Trình Phong nói tiếp, giọng anh trầm xuống. "Và còn một chuyện nữa. Chuyện về cô bé Mơ."
An Chi ngẩng lên.
"Đội thám tử đã báo lại," anh nói. "Gia đình ông Tư Lành không hề có một người con gái nào tên Mơ trên giấy tờ cả."
Thông tin này như một gáo nước lạnh, kéo An Chi ra khỏi cơn bão cảm xúc cá nhân. Nó quá kỳ lạ, quá phi logic. Một đứa trẻ không tồn tại?
Bộ não của một nhà trị liệu trong cô bắt đầu hoạt động trở lại, phân tích tình hình. Một đứa trẻ không có thật. Một kiến trúc sư mất tích. Một người phụ nữ biến mất. Và một CEO bị mất trí nhớ. Bốn số phận, tất cả đều bị ràng buộc với nhau trong một đêm mưa bão.
"Đây không phải là một âm mưu tình ái hay cạnh tranh kinh doanh đơn thuần," cô lẩm bẩm. "Nó phức tạp hơn rất nhiều. Nó được sắp đặt một cách có chủ đích."
Cô nhìn Trình Phong. Cơn giận đã qua đi, chỉ còn lại sự mệt mỏi và một cái nhìn lý trí hơn. Oán trách anh lúc này cũng vô ích. Anh là người duy nhất còn lại có mặt ở hiện trường đêm đó. Dù anh là tội nhân hay nạn nhân, thì anh vẫn là chìa khóa duy nhất để mở ra cánh cửa quá khứ.
"Nhã Uyên," An Chi nói, giọng cô đã bình tĩnh lại, nhưng lạnh lẽo và xa cách. "Cô ấy là mấu chốt của tất cả. Chúng ta phải tìm ra cô ấy đang ở đâu. Chỉ có cô ấy mới biết chuyện gì đã xảy ra với Khoa."
Cô đã dùng từ "chúng ta".
Đó không phải là một lời tha thứ. Đó là một lời tuyên bố. Một liên minh mong manh vừa được tái lập, không phải dựa trên tình cảm, mà dựa trên một nhu cầu chung về sự thật.
Trình Phong thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng lại nhói đau. Anh biết, anh và cô đã quay trở lại vạch xuất phát, thậm chí còn xa hơn thế.
Họ đứng ở hai đầu của chiếc bàn ăn, tấm ảnh chụp Trình Phong và Nhã Uyên nằm ở giữa, như một vực sâu ngăn cách. Cơn bão lòng đã tạm qua, nhưng nó đã làm thay đổi hoàn toàn cảnh quan mối quan hệ của họ. Con đường phía trước sẽ còn gian nan hơn rất nhiều, vì giờ đây, ngoài kẻ thù trong bóng tối, họ còn phải đối mặt với cả những bóng ma trong chính trái tim mình.