Người Đi Vào Giấc Mơ

Chương 12: Mảnh Ghép Từ Cửa Hàng Đồ Chơi


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Hành trình từ Bảo Lộc về lại Sài Gòn chìm trong một sự im lặng nặng trĩu. Sự thật về Nhã Uyên và cô bé Mơ không giải đáp được bí ẩn, mà chỉ khiến nó thêm phần phức tạp và đau lòng. Trình Phong không còn cảm thấy mình là một kẻ tội đồ, nhưng gánh nặng trong lòng anh không hề vơi đi. Anh vẫn là người duy nhất còn lại có ký ức, dù là một ký ức vỡ nát, về đêm định mệnh đó.

"Chúng ta đã đi sai hướng," An Chi nói khẽ, phá vỡ sự im lặng khi họ đang trên cao tốc. "Chúng ta đã cố gắng tìm kiếm một âm mưu, một kẻ thủ ác. Nhưng có lẽ, câu trả lời không nằm ở đó."

"Ý em là sao?" Trình Phong hỏi.

"Em nghĩ, chúng ta nên quay lại với những gì chúng ta thực sự biết, thay vì những gì chúng ta suy đoán," cô nói, ánh mắt cô nhìn thẳng về phía trước. "Chúng ta biết có một vụ tai nạn. Chúng ta biết Khoa đã biến mất. Và chúng ta biết có một đứa trẻ cầm chiếc ô màu đỏ ở đó. Hãy bắt đầu lại từ chi tiết đó. Chiếc ô."

Lý lẽ của cô rất đơn giản, nhưng lại vô cùng hợp lý. Họ đã bị cuốn đi bởi những câu chuyện phức tạp về tình yêu, sự cạnh tranh, mà quên mất đi manh mối vật chất duy nhất họ có trong tay.

Ngay khi về đến Sài Gòn, Trình Phong không về nhà. Anh lái xe thẳng đến trụ sở của đội thám tử tư mà anh đã thuê. Anh đặt những mảnh vỡ của chiếc ô đồ chơi màu đỏ lên bàn.

"Tôi không cần các anh tìm người nữa," anh nói với người đội trưởng. "Tôi cần các anh tìm ra nguồn gốc của thứ này. Nó được sản xuất ở đâu? Được phân phối bởi công ty nào? Và quan trọng nhất, năm năm trước, nó được bán ở những cửa hàng nào tại Sài Gòn và các tỉnh lân cận?"

Đây là một nhiệm vụ hoàn toàn khác. Đội thám tử, với mạng lưới thông tin của mình, bắt tay vào việc ngay lập tức.

Trong khi đó, Trình Phong và An Chi quay trở lại với những buổi trị liệu. Nhưng giờ đây, mục đích không phải là để chữa chứng mất ngủ. Mục đích là để "khai quật" ký ức. An Chi dẫn dắt anh quay trở lại giấc mơ về đêm mưa bão nhiều lần. Cô không còn cố gắng tìm kiếm những nhân vật hay sự kiện. Cô yêu cầu anh tập trung vào những chi tiết nhỏ nhất.

"Hãy nhìn vào bảng điều khiển của chiếc xe," cô nói trong một buổi trị liệu. "Đồng hồ đang chỉ mấy giờ? Đài radio đang bật bài hát gì?"

"Hãy nhìn ra ngoài cửa sổ," cô nói trong một buổi khác. "Trước khi tai nạn xảy ra, anh có thấy ánh đèn của một chiếc xe nào khác không? Một tòa nhà, một bảng hiệu nào không?"

Trình Phong cố gắng hết sức. Từng chút một, những chi tiết nhỏ bắt đầu hiện ra từ trong sương mù của tiềm thức. Anh nhớ ra đài radio đang bật một bản nhạc cổ điển của Trịnh Công Sơn. Anh nhớ ra trước khi mất lái, anh đã thấy ánh đèn pha của một chiếc xe tải đi ngược chiều. Và anh nhớ một chi tiết rất lạ: trên ghế phụ, bên cạnh bó hoa hồng trắng, có một hộp quà được gói bằng giấy màu xanh biển.

Mỗi chi tiết được ghi lại cẩn thận lên tấm bảng trắng. Chúng vẫn rời rạc, chưa tạo thành một câu chuyện. Nhưng ít nhất, bức tranh đã không còn hoàn toàn trống rỗng.

Hai tuần sau, đội thám tử có kết quả đầu tiên.

"Thưa anh Trình Phong," người đội trưởng báo cáo. "Chiếc ô này là một sản phẩm nội địa, do công ty đồ chơi VinaToy sản xuất. Năm năm trước, nó được phân phối rộng rãi ở các siêu thị và nhà sách. Nhưng có một lô hàng đặc biệt, được sản xuất với số lượng có hạn, có thêm một chi tiết hình đám mây nhỏ trên tay cầm. Mảnh vỡ mà anh đưa cho chúng tôi thuộc lô hàng đặc biệt này."

"Và lô hàng đó được bán ở đâu?" Trình Phong hỏi, tim anh đập nhanh.

"Nó chỉ được phân phối độc quyền cho một chuỗi cửa hàng đồ chơi duy nhất tại Sài Gòn. Chuỗi cửa hàng 'Thế Giới Tuổi Thơ'."

Trình Phong và An Chi nhìn nhau. Cuối cùng, họ cũng có một manh mối cụ thể.

Họ đến chi nhánh lớn nhất của "Thế Giới Tuổi Thơ" ở quận 1. May mắn thay, người quản lý ở đây đã làm việc rất lâu năm. Trình Phong đưa ra mảnh vỡ của chiếc ô và hỏi về lô hàng đặc biệt năm năm trước.

"À, cái ô mây đỏ này thì tôi nhớ chứ," người quản lý gật gù. "Hồi đó bán chạy lắm. Nhưng để kiểm tra lại xem ai đã mua thì... khó lắm anh ơi. Năm năm rồi, hệ thống dữ liệu khách hàng chúng tôi đã thay đổi mấy lần."

Tưởng chừng như lại đi vào ngõ cụt, An Chi bất chợt hỏi một câu không liên quan. "Anh ơi, ngoài bán đồ chơi, cửa hàng mình có nhận gói quà không ạ?"

"Có chứ cô," người quản lý đáp. "Chúng tôi có dịch vụ gói quà miễn phí. Khách hàng có thể chọn giấy gói và ruy băng."

"Vậy... năm năm trước," An Chi hỏi, giọng cô có chút hồi hộp, "cửa hàng mình có loại giấy gói quà nào màu xanh biển không ạ?"

Câu hỏi của cô khiến cả Trình Phong và người quản lý ngạc nhiên. Người quản lý nhíu mày suy nghĩ một lúc rồi gật đầu.

"Có. Có một loại giấy gói màu xanh biển, in hình những con cá heo trắng. Loại đó cũng là hàng độc quyền của chúng tôi một thời gian. Sao cô lại biết?"

An Chi không trả lời. Cô quay sang nhìn Trình Phong. Ánh mắt hai người giao nhau.

Hộp quà màu xanh biển trên ghế phụ xe của anh.

Chiếc ô đồ chơi màu đỏ.

Chúng có thể đã được mua tại cùng một nơi, vào cùng một thời điểm.

"Anh có thể nào... làm ơn... kiểm tra lại hệ thống thanh toán bằng thẻ tín dụng vào khoảng thời gian đó được không ạ?" Trình Phong nói, giọng anh đầy khẩn khoản. Anh đọc ra một khoảng thời gian cụ thể, khoảng thời gian ngay trước chuyến đi định mệnh của anh. "Bất kỳ giao dịch nào có mua hai món hàng này."

Người quản lý, thấy được sự nghiêm túc của họ, đã đồng ý giúp đỡ. Anh ta vào phòng trong, loay hoay với chiếc máy tính cũ một lúc lâu.

Mười lăm phút sau, anh ta quay ra, tay cầm một tờ hóa đơn in lại đã hơi mờ.

"Đúng là có một giao dịch như vậy," anh ta nói. "Một chiếc ô mây đỏ và dịch vụ gói quà với giấy màu xanh cá heo. Được thanh toán bằng thẻ Visa."

Anh ta đưa tờ hóa đơn cho Trình Phong.

Trình Phong nhìn vào phần tên khách hàng trên hóa đơn. Tay anh run lên.

Trên đó không phải là tên của anh.

Cũng không phải là tên của Nhã Uyên.

Mà là một cái tên hoàn toàn xa lạ, một cái tên mà anh chưa từng nghe thấy bao giờ.

Nhưng An Chi, khi nhìn thấy cái tên đó, đã khẽ kêu lên một tiếng. Cô nhận ra nó.

Đó là tên của người đã ký vào biên bản báo cáo mất tích của Khoa năm xưa tại đồn cảnh sát. Người tự xưng là đồng nghiệp cùng công ty kiến trúc với Khoa.

Một nhân vật tưởng chừng như vô hại, chỉ xuất hiện thoáng qua, giờ đây lại trở thành mắt xích quan trọng nhất, kết nối tất cả các sự kiện lại với nhau.

Bí ẩn về đứa trẻ mặc áo mưa vàng vẫn còn đó. Nhưng giờ đây, họ đã có một cái tên. Một cái tên để bắt đầu cuộc truy tìm cuối cùng.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!