Người Đi Vào Giấc Mơ

Chương 13: Con Tốt Thí


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Cái tên "Trần Tuấn" trở thành tâm điểm của toàn bộ cuộc điều tra. Nó là sợi chỉ duy nhất có khả năng kết nối tất cả những mảnh vỡ rời rạc: Trình Phong, Khoa, Nhã Uyên, và đứa trẻ bí ẩn với chiếc ô đỏ.

Ngay lập tức, bộ máy của Trình Phong được vận hành hết công suất. Long nhận nhiệm vụ đào sâu vào quá khứ của Trần Tuấn tại công ty kiến trúc X-Arch. Đội thám tử tư được giao nhiệm vụ tìm ra nơi ở hiện tại của hắn.

Không khí trong căn hộ của Trình Phong trở nên khẩn trương. Bảng trắng giờ đây chi chít những thông tin mới, những mũi tên nối các sự kiện lại với nhau, trông giống như bản đồ tác chiến của một trận đánh lớn.

Kết quả ban đầu từ Long đã vẽ nên một chân dung đáng ngờ. Trần Tuấn đúng là kiến trúc sư từng làm việc cùng Khoa và Nhã Uyên. Hắn được đánh giá là người có năng lực trung bình, không quá nổi bật, nhưng lại có thói cờ bạc. Hồ sơ nhân sự cho thấy hắn đã nghỉ việc một cách đột ngột, chỉ vài ngày sau khi Khoa được báo cáo là mất tích.

"Và đây là điểm mấu chốt," Long nói qua điện thoại, giọng anh đầy vẻ nghiêm trọng. "Trước khi Khoa mất tích, Trần Tuấn đang ngập trong nợ nần, bị nhiều chủ nợ truy đuổi. Nhưng chỉ một tuần sau đó, hắn đột ngột trả sạch nợ, mua một căn nhà nhỏ ở ngoại thành rồi biến mất."

"Tiền," Trình Phong nói, giọng lạnh đi. "Hắn đã được trả tiền để làm một việc gì đó."

Trong lúc đó, các thám tử cũng báo về một thông tin quan trọng không kém. Công ty X-Arch, nơi Khoa, Nhã Uyên và Tuấn làm việc, vào thời điểm năm năm trước đang trên bờ vực phá sản. Họ là đối thủ trực tiếp của TK Corp trong việc giành lấy một dự án "vàng" lúc bấy giờ. Nhưng một cách đầy bất ngờ, ngay sau vụ việc ở Mũi Né, X-Arch đã đột ngột rút lui khỏi cuộc đấu thầu, và sau đó nhanh chóng bị một công ty vỏ bọc thâu tóm với giá rẻ mạt.

Một giả thuyết kinh hoàng dần hình thành. Cuộc cạnh tranh kinh doanh. Một nhân viên nợ nần. Một kiến trúc sư tài năng (Khoa) đột nhiên biến mất. Một đối thủ lớn (Phong) bị tai nạn và mất trí nhớ. Mọi thứ không thể là ngẫu nhiên. Trần Tuấn chính là con tốt thí trong một ván cờ lớn hơn rất nhiều.

Nhưng dù đã hiểu được động cơ, họ vẫn chưa biết hắn đã làm gì và hiện đang ở đâu.

Sự căng thẳng và áp lực khiến những cơn ác mộng của Trình Phong trở nên tồi tệ hơn. Anh gần như không thể chợp mắt. Thấy tình trạng của anh, An Chi quyết định họ cần phải tạm dừng.

"Anh cần phải nghỉ ngơi," cô nói, giọng đầy lo lắng. "Nếu anh gục ngã, chúng ta sẽ không thể đi tiếp được."

Cô thuyết phục anh thực hiện một buổi trị liệu nữa, không phải để tìm kiếm, mà chỉ để tâm trí anh được tạm thời bình yên. Cô dẫn dắt anh vào trạng thái thư giãn sâu.

Và lần này, khi cô bước vào tiềm thức của anh, giấc mơ đã thay đổi.

Không còn là con đường mưa bão.

Cô thấy Trình Phong đang đứng trong một căn phòng khách sạn sang trọng ở Mũi Né. Anh trông trẻ hơn, và đang cãi nhau rất kịch liệt với Nhã Uyên. An Chi không nghe được họ nói gì, chỉ cảm nhận được sự giận dữ, sự phản bội và cả nỗi đau khổ tột cùng.

Và rồi, cô thấy một người đàn ông thứ ba trong phòng. Hắn đứng quay lưng lại, nhưng An Chi nhận ra ngay vóc dáng quen thuộc qua những tấm ảnh mà đội thám tử đã gửi về.

Đó là Trần Tuấn.

Khi An Chi cố gắng tập trung để "nghe" cuộc nói chuyện của họ, một mảnh ký ức âm thanh đột ngột lóe lên trong đầu Trình Phong. Anh nghe thấy tiếng Nhã Uyên khóc nấc lên:

"...Em không thể làm thế được! Khoa là bạn thân nhất của em! Và còn đứa bé nữa... nó vô tội!"

Sau đó là giọng nói lạnh lẽo, tàn nhẫn của Trần Tuấn:

"Mọi chuyện đã được sắp đặt. Cô không còn lựa chọn nào đâu. Vì tương lai của con gái cô."

Giấc mơ vỡ tan.

Trình Phong mở bừng mắt, mồ hôi ướt đẫm. Anh ngồi bật dậy, nhìn An Chi, đôi mắt anh mở to, chứa đầy một sự kinh hoàng và một sự thật vừa được hé lộ.

"Đứa bé..." anh thở dốc. "An Chi... Người mặc áo mưa vàng là một đứa bé gái. Và đó là con của Nhã Uyên."

An Chi sững sờ.

"Trần Tuấn đã dùng đứa bé để uy hiếp Nhã Uyên," Trình Phong nói tiếp, mạch ký ức đứt gãy của anh đang dần nối lại. "Hắn ta đã ép cô ấy phải làm một việc gì đó. Một việc liên quan đến anh và cả Khoa."

Bí ẩn về cô bé "Mơ" không có thật trên giấy tờ cuối cùng cũng có lời giải đáp. Đó không phải con của ông Tư Lành. Đó là đứa con gái bí mật của Nhã Uyên.

Ngay lúc đó, điện thoại của Long reo lên. Anh ta đã có được địa chỉ của Trần Tuấn.

"Hắn đang ở Sa Đéc, Đồng Tháp," Long nói nhanh. "Sống dưới một cái tên giả, mở một vựa cây cảnh nhỏ để che mắt. Hắn đang sống một cuộc đời ẩn dật và đầy hoang mang."

Tất cả các manh mối cuối cùng đã hội tụ về một điểm. Một cái tên. Một địa chỉ.

Trình Phong đứng dậy, vẻ mệt mỏi đã biến mất, thay vào đó là một sự quyết đoán lạnh lùng. "Chúng ta đi Sa Đéc."

Họ biết, đây sẽ là cuộc đối mặt cuối cùng. Cuộc đối mặt với kẻ đã trực tiếp thực hiện âm mưu năm xưa, và cũng là người duy nhất biết được sự thật về số phận của Khoa, của Nhã Uyên, và cả đứa con gái của cô ấy.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!