Thành phố Sa Đéc nép mình bên dòng sông Tiền hiền hòa, nổi tiếng với Làng hoa trăm tuổi rực rỡ sắc màu. Không khí nơi đây trong lành, nhịp sống chậm rãi, một nơi hoàn hảo để lẩn trốn và quên đi quá khứ. Nhưng đối với Trần Tuấn, năm năm qua không phải là sự lãng quên, mà là một cuộc tù đày không song sắt.
Vựa cây cảnh của hắn nằm ở một góc khuất, không quá đông khách. Trình Phong và An Chi tìm thấy nó một cách không mấy khó khăn. Họ không vào ngay. Họ ngồi trong xe ở một quán cà phê đối diện, lặng lẽ quan sát. Trần Tuấn của năm năm sau đã thay đổi rất nhiều. Hắn gầy và đen hơn, mái tóc điểm vài sợi bạc dù tuổi chưa ngoài bốn mươi. Dáng vẻ hắn lúc nào cũng lấm lét, hoảng hốt. Mỗi khi có một chiếc xe lạ dừng lại gần, hắn lại giật mình, ánh mắt đầy vẻ đề phòng. Hắn đang sống trong một nhà tù của chính nỗi sợ hãi mà hắn tạo ra.
Họ chọn thời điểm khi trời chạng vạng tối, lúc vựa cây đã đóng cửa, để tiếp cận.
Họ bước vào, tiếng sỏi dưới chân tạo ra những âm thanh sột soạt, khô khốc. Trần Tuấn đang cặm cụi tưới cây, nghe tiếng động, hắn giật bắn mình quay lại. Khi thấy hai người lạ mặt, đặc biệt là gương mặt của Trình Phong, khuôn mặt hắn biến sắc, trắng bệch như một tờ giấy.
"Các người... là ai?" hắn lắp bắp, lùi lại phía sau. "Tôi không quen biết các người."
"Chào anh Trần Tuấn," Trình Phong nói, giọng anh trầm và lạnh, vang vọng trong không gian tĩnh mịch. "Hay tôi nên gọi anh bằng cái tên nào khác? Đã năm năm rồi nhỉ?"
Trần Tuấn run lên như cầy sấy. Hắn quay người, định bỏ chạy. Nhưng Trình Phong đã nhanh hơn một bước, chặn lấy lối thoát duy nhất.
"Chạy đi đâu?"
"Tôi không biết gì hết! Các người nhầm người rồi!" Tuấn hét lên, giọng lạc đi.
An Chi từ tốn bước tới. Cô không nhìn hắn với ánh mắt căm thù. Cô nhìn hắn với ánh mắt của một nhà trị liệu nhìn một bệnh nhân đang đau khổ. Cô không nói gì, chỉ giơ ra một tấm ảnh. Tấm ảnh chụp mảnh vỡ của chiếc ô đồ chơi màu đỏ.
Nhìn thấy nó, Trần Tuấn hoàn toàn sụp đổ. Đôi chân hắn mềm nhũn, và hắn ngồi phịch xuống đất. Hắn biết, mọi chuyện đã kết thúc. Cuộc trốn chạy suốt năm năm của hắn đã đến hồi kết.
"Hãy nói cho chúng tôi biết sự thật," An Chi nói, giọng cô nhẹ nhàng nhưng đầy sức nặng. "Anh đã sống trong sợ hãi đủ lâu rồi. Giải thoát cho chính mình đi, anh Tuấn."
Và rồi, giữa mùi hương của hoa lá và đất ẩm, Trần Tuấn bắt đầu thú tội. Từng lời, từng chữ của hắn như những nhát dao, cứa rách màn sương mù đã bao phủ bi kịch suốt năm năm qua.
Hắn thừa nhận tất cả. Hắn ngập trong nợ nần, và đã được một "thế lực" giấu mặt thuê để phá hoại Trình Phong. Mục tiêu là giúp công ty X-Arch thắng được dự án lớn. Hắn đã lợi dụng việc Nhã Uyên có một đứa con gái riêng mà không ai biết, dùng đứa bé để uy hiếp, ép cô phải tiếp cận Trình Phong, lấy cắp thông tin và tạo ra một vụ bê bối tình ái.
"Đêm đó ở Mũi Né," hắn kể, giọng run rẩy, "là một cái bẫy. Nhã Uyên đã hẹn anh Phong đến đó để kỷ niệm một năm yêu nhau giả tạo. Nhưng không ngờ, anh Khoa lại nghi ngờ và đã bí mật đi theo. Anh ấy đã đối mặt với cả hai người ngay trên con đường ven biển đó."
Một cuộc cãi vã kinh hoàng đã nổ ra giữa ba người.
"Tôi và con bé... con gái của Uyên... đang trốn ở gần đó," Tuấn nói, mắt nhắm nghiền như không dám nhớ lại. "Trong lúc hỗn loạn, con bé hoảng sợ, đã cầm chiếc ô đỏ chạy vụt ra đường..."
Mọi chuyện sau đó diễn ra như trong cơn ác mộng của Trình Phong. Để tránh đứa bé, Khoa đã đánh lái gấp, xe của anh lao vào vệ đường. Trình Phong, trong nỗ lực tránh cả xe của Khoa và đứa bé, cũng mất lái và gây ra tai nạn kinh hoàng, đầu anh đập mạnh vào vô lăng.
"Sau đó thì sao?" Trình Phong gằn giọng, tay anh siết chặt lại. "Khoa đâu? Nhã Uyên và con bé đâu?"
"Khi tôi chạy đến," Tuấn nói, giọng đầy sợ hãi, "thì những người của 'họ' đã có mặt. Họ hành động rất nhanh. Họ thấy anh Phong bất tỉnh, họ đưa anh đi cấp cứu ngay. Họ thấy anh Khoa chỉ bị choáng nhẹ, họ đã... họ đã đánh ngất anh ấy rồi lôi lên một chiếc xe tải. Họ cũng đưa Nhã Uyên và con bé đi. Họ nói với tôi rằng mọi chuyện đã được giải quyết. Họ ném cho tôi một túi tiền lớn và nói tôi phải biến mất, nếu không cả nhà tôi sẽ không được yên. Từ đó đến nay, tôi không còn biết tin tức gì về ba người họ nữa."
Lời thú tội kết thúc. Một sự thật tàn nhẫn và phũ phàng. Khoa không chết vì tai nạn. Anh đã bị bắt cóc. Nhã Uyên và đứa con vô tội của cô cũng bị đưa đi đâu không rõ. Và Trình Phong, anh không chỉ là nạn nhân của một vụ tai nạn, anh là mục tiêu của cả một âm mưu.
"Kẻ đã ra lệnh cho anh... hắn là ai?" Trình Phong hỏi, câu hỏi cuối cùng, câu hỏi quan trọng nhất.
Trần Tuấn lắc đầu quầy quậy. "Tôi không biết. Thật sự không biết. Tôi chưa bao giờ gặp mặt hắn. Mọi liên lạc đều qua một người trung gian. Tôi chỉ biết một điều duy nhất... qua lời kể của người trung gian đó."
"Điều gì?"
"Hắn... kẻ chủ mưu... có một vết sẹo," Tuấn thì thầm. "Một vết sẹo hình trăng lưỡi liềm trên mu bàn tay phải."
Một vết sẹo hình trăng lưỡi liềm.
Manh mối cuối cùng. Mỏng manh nhưng là duy nhất.
Ngay lúc đó, tiếng còi xe cảnh sát từ xa vọng lại. Long, theo kế hoạch, đã báo cho công an địa phương về nơi lẩn trốn của một kẻ tình nghi trong một vụ án cũ.
Trần Tuấn không chống cự khi bị còng tay. Đối với hắn, đây là một sự giải thoát.
Trình Phong và An Chi đứng đó, giữa vựa cây cảnh yên bình. Họ đã có câu trả lời cho những gì đã xảy ra đêm đó. Nhưng câu trả lời này lại mở ra một cuộc tìm kiếm mới. Tìm kiếm Khoa, tìm kiếm Nhã Uyên, và tìm kiếm kẻ chủ mưu với vết sẹo hình trăng lưỡi liềm.
Hành trình của họ, vẫn chưa thể kết thúc.