Lời thú tội của Trần Tuấn đã thay đổi hoàn toàn cục diện. Họ không còn mò mẫm trong bóng tối nữa. Giờ đây, họ có một mục tiêu, dù vẫn còn vô hình: một người đàn ông quyền lực với vết sẹo hình trăng lưỡi liềm trên mu bàn tay phải.
Trở về Sài Gòn, tổng hành dinh lại được thiết lập tại căn hộ của Trình Phong. Không khí vô cùng khẩn trương.
"Hắn rất cẩn thận," Hoàng phân tích, tay khoanh trước ngực. "Suốt năm năm, hắn không hề để lộ bất kỳ dấu vết nào. Hắn dùng những con tốt thí như Tuấn và điều khiển mọi thứ từ sau bức màn. Việc tìm ra hắn sẽ không dễ dàng."
Họ triệu tập một cuộc họp chiến lược khẩn cấp với Long, luật sư Hưng và bà Lan qua video.
"Một vết sẹo hình trăng lưỡi liềm," bà Lan trầm ngâm khi nghe xong toàn bộ câu chuyện. "Đó là một chi tiết rất đặc trưng, nhưng cũng rất khó để điều tra. Chúng ta không thể đi hỏi từng người được. Việc đó sẽ đánh động kẻ thù ngay lập tức."
"Vậy chúng ta phải làm sao?" Long hỏi. "Phạm vi quá rộng."
"Chúng ta sẽ thu hẹp phạm vi lại," Trình Phong nói, bộ não của anh bắt đầu hoạt động như một siêu máy tính. "Hãy bắt đầu từ động cơ. Ai là kẻ có lợi nhất khi công ty X-Arch của Khoa và Nhã Uyên sụp đổ năm năm trước?"
Long ngay lập tức giao việc cho đội ngũ của mình. Họ bắt đầu rà soát lại toàn bộ các đối thủ cạnh tranh của TK Corp và X-Arch vào thời điểm đó, phân tích những ai đã có những bước nhảy vọt về tài chính hoặc thâu tóm được các dự án quan trọng ngay sau khi X-Arch rút lui.
Trong vòng vài giờ, một danh sách rút gọn gồm mười hai cái tên được đưa ra. Toàn là những nhân vật "tai to mặt lớn" trong giới bất động sản và tài chính Sài Gòn.
"Bây giờ đến phần khó nhất," Hoàng nói. "Chúng ta cần tìm ảnh hoặc video của mười hai người này, phải nhìn thấy rõ mu bàn tay phải của họ."
Một cuộc "săn lùng" kỹ thuật số quy mô lớn bắt đầu. Họ chia nhau ra, mỗi người phụ trách vài cái tên. Họ lật tung cả internet: từ những bài báo chính thống, những cuộc phỏng vấn trên truyền hình, cho đến những tấm ảnh đời thường trên mạng xã hội, những video tham dự sự kiện.
Công việc này giống như đãi cát tìm vàng. Hầu hết các bức ảnh đều không đủ rõ, hoặc các nhân vật thường che giấu tay mình một cách vô thức. Họ loại bỏ được vài cái tên đầu tiên, những người chắc chắn không có vết sẹo. Nhưng danh sách cứ ngắn dần mà manh mối vẫn chưa xuất hiện. Sự mệt mỏi và thất vọng bắt đầu len lỏi.
"Hay là chúng ta đang đi sai hướng?" Long nói, ngả người ra ghế sau nhiều giờ dán mắt vào màn hình. "Có thể tên Tuấn đã nói dối, hoặc nhớ nhầm."
"Không," An Chi bất ngờ lên tiếng. Nãy giờ cô chỉ im lặng quan sát, nhưng đôi mắt cô ánh lên một sự tập trung cao độ. "Hắn không nói dối. Nỗi sợ hãi của hắn là thật. Chi tiết đó đã khắc sâu vào tâm trí hắn. Chúng ta chỉ tìm chưa đúng cách."
Cô nói tiếp: "Chúng ta đang tìm những bức ảnh quá trang trọng, quá chính thức. Trong những hoàn cảnh đó, họ luôn có sự chuẩn bị. Hãy thử tìm những khoảnh khắc đời thường hơn, những video livestream cũ, những buổi phỏng vấn không có kịch bản."
Ý tưởng của cô như một luồng gió mới. Cả đội lại có thêm động lực. Họ bắt đầu tìm kiếm theo hướng đó.
Họ rà soát đến cái tên cuối cùng trong danh sách: Trần Thế Vinh, chủ tịch của Tập đoàn Bất động sản TTV, một đối thủ lớn của TK Corp năm xưa và cũng là người đã thâu tóm được nhiều dự án nhất sau khi X-Arch sụp đổ. Ông ta là một con cáo già, hình ảnh trên truyền thông vô cùng cẩn trọng và kín kẽ. Hầu như không có một tấm ảnh nào chụp rõ tay của ông ta.
Tưởng chừng như lại đi vào ngõ cụt, An Chi tìm thấy một đoạn video cũ trên YouTube. Đoạn video có chất lượng khá thấp, được quay bằng điện thoại, ghi lại cảnh ông Vinh đến thăm và tặng quà cho một mái ấm tình thương cách đây khoảng sáu năm.
Trong video, ông ta đang tươi cười phát quà cho các em nhỏ. Hầu hết các góc quay đều không thấy rõ. Nhưng có một khoảnh khắc, chỉ kéo dài đúng hai giây. Khi một em bé làm rơi món quà, ông Vinh đã theo phản xạ cúi xuống, đưa tay phải ra để nhặt nó lên giúp em.
"Dừng lại!" Trình Phong hét lên.
Long nhanh tay bấm dừng đoạn video lại đúng khoảnh khắc đó. Cả đội cùng nín thở, dán mắt vào màn hình. Long dùng kỹ năng của mình, phóng to và làm rõ hình ảnh hết mức có thể.
Và rồi, nó hiện ra.
Dù hình ảnh có hơi nhòe, nhưng vẫn đủ để nhìn thấy.
Trên mu bàn tay phải của Trần Thế Vinh, có một vết sẹo nhỏ, mờ, hình dáng cong cong như một vầng trăng lưỡi liềm.
Không khí trong phòng như đông đặc lại. Không ai nói một lời nào. Tiếng vo ve của chiếc máy tính trở nên lớn một cách khác thường.
Họ đã tìm thấy hắn.
Bóng ma đã ẩn mình suốt năm năm, kẻ đã đạo diễn nên toàn bộ bi kịch của cuộc đời họ, giờ đây đã có một cái tên, một gương mặt.
Trần Thế Vinh.
Trình Phong nhìn chằm chằm vào gương mặt tươi cười giả tạo của Vinh trên màn hình, rồi anh quay sang nhìn An Chi. Nỗi đau, sự mất mát, những đêm ác mộng, những giọt nước mắt... tất cả đều có chung một khởi nguồn.
Cuộc săn tìm đã kết thúc. Và một cuộc chiến sinh tử sắp sửa bắt đầu.
"Chúng ta đã tìm thấy hắn," Trình Phong nói, giọng anh trầm và lạnh, chứa đựng một cơn thịnh nộ đã bị dồn nén suốt năm năm.