Cái tên Trần Thế Vinh và vết sẹo hình trăng lưỡi liềm trở thành một nỗi ám ảnh trong tâm trí của cả đội. Họ đã tìm thấy con quái vật, nhưng con quái vật đó lại đang ngồi trên một ngai vàng được bao bọc bởi nhiều lớp tường thành bằng quyền lực và tiền bạc.
Cuộc họp chiến lược lại diễn ra, nhưng không khí lần này còn nặng nề hơn.
"Chúng ta đang ở thế khó," luật sư Hưng phân tích một cách thực tế. "Lời khai của Trần Tuấn, một kẻ cờ bạc, sẽ dễ dàng bị luật sư của Vinh bẻ gãy. Vết sẹo trong một đoạn video chất lượng thấp không đủ sức nặng pháp lý. Nếu chúng ta công bố những điều này một cách thiếu cơ sở, ông ta không chỉ có thể phủ nhận, mà còn kiện ngược lại chúng ta tội vu khống với những bằng chứng bất lợi."
"Vậy là chúng ta bó tay sao?" Long nói, giọng đầy vẻ bất mãn. "Để cho hắn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật?"
"Tấn công trực diện lúc này là tự sát," bà Lan lên tiếng, giọng bà đanh lại. "Trần Thế Vinh không phải là Quyết. Hắn sẽ không hoảng loạn. Hắn sẽ bình tĩnh dùng quyền lực của mình để nghiền nát chúng ta. Chúng ta cần một vũ khí khác, một vũ khí mà hắn không thể dùng tiền hay quyền lực để chống đỡ."
Cả căn phòng lại rơi vào im lặng, cố gắng tìm kiếm một thứ vũ khí như vậy.
Nhìn thấy sự căng thẳng trên gương mặt Trình Phong, An Chi nhẹ nhàng nói: "Anh Phong, anh đã quá mệt mỏi rồi. Chúng ta hãy tạm nghỉ một chút. Anh thử thư giãn đi. Biết đâu, trong lúc tâm trí anh bình lặng nhất, một mảnh ký ức nào đó sẽ quay về."
Lời nói của cô rất hợp lý. Trình Phong gật đầu. Anh cần phải bình tĩnh lại. Anh nằm xuống ghế dài, và An Chi lại một lần nữa dẫn dắt anh vào thế giới của tiềm thức.
Lần này, giấc mơ không còn là con đường mưa bão hỗn loạn. Do anh đã biết trước những gì xảy ra, tâm trí anh có thể tái hiện lại một khung cảnh khác, một mảnh ký ức rõ nét hơn.
Anh thấy mình đang đứng trong phòng khách sạn sang trọng ở Mũi Né năm xưa. Anh đang đối mặt với Nhã Uyên. Anh nghe được tiếng mình đang gào lên giận dữ: "Em lừa dối anh! Em tiếp cận anh chỉ vì muốn lấy cắp bản thiết kế của dự án Vistana!"
Rồi anh nghe thấy tiếng Nhã Uyên khóc nấc lên, giọng cô đầy tuyệt vọng: "Em xin lỗi... Em không còn lựa chọn nào khác... Họ đang giữ con gái em..."
Và rồi, giọng nói của Trần Tuấn vang lên từ trong bóng tối của căn phòng: "Đúng vậy. Mọi chuyện đã được sắp đặt. Tốt nhất là cậu Khoa đây cũng nên an phận một chút."
Khoa? Trình Phong quay lại và thấy Khoa đang đứng ở cửa, gương mặt thất thần.
Giấc mơ chuyển cảnh. Anh lại nghe thấy giọng của Vinh, lần này là nói với Khoa: "Cậu nên nhớ, dự án 'Ngôi Nhà Mơ Ước' của cậu đang nằm trong tay tôi. Chỉ cần một cú điện thoại, tâm huyết của cậu sẽ tan thành mây khói."
"Ngôi Nhà Mơ Ước!"
Trình Phong mở bừng mắt, ngồi bật dậy và hét lên cái tên đó.
Mọi người trong phòng giật mình nhìn anh.
"Ngôi Nhà Mơ Ước..." anh lặp lại, hơi thở dồn dập. "Đó là một dự án cộng đồng mà Khoa đã dành rất nhiều tâm huyết để thiết kế. Một trung tâm vui chơi và học tập cho trẻ em có hoàn cảnh khó khăn. Anh ấy đã từng kể cho Nhã Uyên và có lẽ cả em nữa, phải không An Chi?"
An Chi gật đầu, mắt cô ngấn lệ khi nhớ lại. "Đúng vậy. Đó là giấc mơ lớn nhất của anh ấy."
"Trần Thế Vinh đã nhắc đến nó," Trình Phong nói. "Hắn đã dùng dự án đó để uy hiếp Khoa!"
Long ngay lập tức lao vào máy tính, tìm kiếm thông tin về dự án "Ngôi Nhà Mơ Ước". Vài phút sau, anh ngẩng lên, vẻ mặt đầy kinh ngạc.
"Đúng như vậy. Dự án này đã được lên kế hoạch cách đây hơn năm năm. Và nhà tài trợ chính, đơn vị đã ký ghi nhớ hợp tác để xây dựng dự án, chính là một quỹ từ thiện thuộc tập đoàn TTV của Trần Thế Vinh. Nhưng sau đó, dự án đã bị hủy bỏ vô thời hạn, với lý do... 'kiến trúc sư trưởng của dự án đột ngột mất tích'."
Mọi thứ đã sáng tỏ. Động cơ của Trần Thế Vinh không chỉ là để loại bỏ một đối thủ cạnh tranh. Hắn còn muốn bịt miệng Khoa và nhân cơ hội đó để rút khỏi một dự án từ thiện mà hắn cho là không mang lại lợi nhuận. Hắn đã giết chết hai con người và cả một giấc mơ chỉ bằng một âm mưu.
Sự căm phẫn dâng lên trong lòng tất cả mọi người. Nhưng An Chi, giữa nỗi đau, lại tìm thấy một tia sáng.
"Ông ta đã phá hủy một giấc mơ," cô nói, giọng cô run nhưng đầy ý chí. "Vậy thì chúng ta sẽ dùng chính giấc mơ đó để hạ gục ông ta."
Cả phòng im lặng, nhìn cô.
"Chúng ta sẽ hồi sinh dự án 'Ngôi Nhà Mơ Ước'," cô nói tiếp. "Em, với tư cách là vị hôn thê của Khoa, sẽ đứng ra công bố việc này. Chúng ta sẽ dùng chính bản thiết kế gốc đầy tâm huyết của anh ấy."
Hoàng nhìn cô, anh ngay lập tức hiểu ra ý đồ. "Và anh, với tư cách là một người đồng nghiệp, sẽ đứng ra nhận trách nhiệm hoàn thành dự án dang dở của Khoa. Đó sẽ là một câu chuyện truyền thông vô cùng mạnh mẽ."
"Chính xác," bà Lan gật đầu, mắt bà ánh lên vẻ thán phục. "Một câu chuyện về sự hàn gắn, sự tôn trọng và tiếp nối di sản của người đã khuất."
Kế hoạch cuối cùng, chiếc bẫy hoàn hảo, đã được hình thành.
Họ sẽ phát động một chiến dịch truyền thông lớn, kêu gọi cộng đồng chung tay xây dựng "Ngôi Nhà Mơ Ước" để hoàn thành di nguyện của kiến trúc sư Võ Minh Khoa.
Và sau khi đã có được sự ủng hộ của toàn xã hội, họ sẽ tổ chức một buổi họp báo lớn. Tại đó, họ sẽ công khai, trân trọng mời Chủ tịch Trần Thế Vinh, nhà từ thiện vĩ đại, người đã từng hứa sẽ tài trợ cho dự án này năm xưa, tiếp tục thực hiện lời hứa của mình trước sự chứng kiến của cả đất nước.
Đó là một đòn "chiếu tướng" không thể chống đỡ. Trần Thế Vinh sẽ bị đẩy vào một tình thế mà dù ông ta làm gì, lớp mặt nạ nhân ái của ông ta cũng sẽ bị xé toạc.
An Chi nhìn vào bản thiết kế cũ của Khoa mà Long vừa tìm thấy. Những đường nét vẫn còn đó, sống động và đầy hoài bão. Nước mắt cô lại rơi, nhưng lần này không phải vì đau khổ.
"Chúng ta sẽ xây nó, Khoa à," cô thì thầm. "Chúng ta sẽ hoàn thành giấc mơ của anh."
Và họ sẽ dùng chính giấc mơ đẹp đẽ đó để bắt con quỷ dữ phải trả giá cho tội ác của mình.