Chiếc bẫy được giăng ra không bằng súng đạn hay âm mưu, mà bằng ánh sáng của một lý tưởng đẹp đẽ.
Vài tuần sau, tại giảng đường của trường Đại học Kiến trúc, nơi Khoa và Nhã Uyên từng theo học, một buổi họp báo nhỏ nhưng đầy ý nghĩa đã được tổ chức. An Chi, trong một bộ áo dài trắng tinh khôi, đứng trên bục phát biểu. Bên cạnh cô, Trình Phong chỉ đứng lùi lại một bước, với tư cách một người hỗ trợ, không phải nhân vật chính.
Trước sự chứng kiến của các giảng viên, sinh viên và một vài nhà báo có chọn lọc, An Chi đã kể lại câu chuyện về "Ngôi Nhà Mơ Ước". Cô không nói về bi kịch hay sự mất mát. Cô nói về đam mê, về hoài bão của một kiến trúc sư trẻ đã muốn dùng tài năng của mình để xây một mái ấm đúng nghĩa cho những đứa trẻ kém may mắn.
Cô trình chiếu những bản vẽ gốc của Khoa. Những đường nét bay bổng, những không gian ngập tràn ánh sáng, một thiết kế vừa hiện đại vừa gần gũi với thiên nhiên. Di sản của Khoa, im lặng suốt năm năm, giờ đây đang tỏa sáng rực rỡ.
"Hôm nay," An Chi nói, giọng cô trong trẻo và đầy cảm xúc, "tôi đứng đây, không phải để gợi lại một nỗi đau, mà là để tiếp nối một giấc mơ. Tôi xin chính thức công bố, dự án 'Ngôi Nhà Mơ Ước' sẽ được hồi sinh."
Sau đó, Trình Phong bước lên. Anh nói rất ngắn gọn. "Với tư cách là một người đồng nghiệp, tôi cảm thấy mình có một món nợ với kiến trúc sư Võ Minh Khoa. Tôi và công ty 'An Hoàng' sẽ nhận trách nhiệm hoàn thành dự án này, một cách hoàn toàn phi lợi nhuận, để đảm bảo giấc mơ của anh ấy sẽ trở thành hiện thực."
Buổi họp báo đã tạo ra một hiệu ứng mạnh mẽ hơn họ tưởng. Câu chuyện về một tình yêu đã mất, một di sản được tiếp nối bởi chính "đối thủ" cũ, đã chạm đến trái tim của cộng đồng. Long và đội ngũ của anh đã làm rất tốt việc lan tỏa câu chuyện này. Nó không còn là một dự án từ thiện đơn thuần, nó trở thành một biểu tượng của sự tử tế và sự hàn gắn.
Trong văn phòng chủ tịch của Tập đoàn TTV, Trần Thế Vinh xem tin tức về buổi họp báo với một cái nhếch mép khinh thường.
"Một vở kịch tình cảm sướt mướt," ông ta nói với trợ lý. "Dùng một vài bản vẽ cũ và nước mắt của một cô gái để kêu gọi lòng thương hại. Trò trẻ con."
Ông ta tin rằng, cũng như bao phong trào trên mạng khác, nó sẽ sớm nở tối tàn. Ông ta đã quá quen với việc dùng tiền để dập tắt những đốm lửa nhỏ như thế này. Ông ta ra lệnh cho bộ phận của mình phớt lờ hoàn toàn, tin rằng nó sẽ tự chìm vào quên lãng.
Nhưng ông ta đã lầm.
"Ngôi Nhà Mơ Ước" không phải là một đốm lửa, nó là một hạt mầm được gieo vào mảnh đất màu mỡ của lòng trắc ẩn. Nó nảy mầm và lớn lên từng ngày. Các kiến trúc sư trẻ trên cả nước tình nguyện tham gia hoàn thiện bản vẽ chi tiết. Các công ty vật liệu xây dựng cam kết tài trợ xi măng, sắt thép. Các nghệ sĩ tổ chức những đêm nhạc nhỏ để quyên góp.
Và rồi, công chúng bắt đầu đặt câu hỏi. Họ lật lại những bài báo cũ. Họ tìm thấy thông tin về việc quỹ từ thiện của TTV Group đã từng là nhà tài trợ ban đầu của dự án.
"Tại sao một tập đoàn lớn như TTV lại im lặng trước một dự án ý nghĩa như vậy?" một bài báo phân tích đặt câu hỏi. "Phải chăng họ đã bỏ rơi giấc mơ của những đứa trẻ?"
Trần Thế Vinh bắt đầu cảm thấy sức nóng. Sự im lặng của ông ta, thay vì dập tắt, lại càng làm cho ngọn lửa bùng lên lớn hơn. Vở kịch mà ông ta cho là sướt mướt đang dần biến thành một phiên tòa công luận, và ông ta đang bị đặt vào ghế bị cáo.
Ông ta biết, mình không thể im lặng được nữa. Ông ta cần phải hành động để lấy lại hình ảnh.
Đúng lúc đó, chiếc bẫy cuối cùng sập xuống.
Trong một chương trình truyền hình có uy tín, An Chi và Trình Phong được mời làm khách mời. Sau khi chia sẻ về tiến độ của dự án và sự ủng hộ của cộng đồng, người dẫn chương trình bất ngờ thông báo:
"Và thưa quý vị, để đưa dự án đi đến thành công, Quỹ 'An Nhiên Cho Em' xin được chính thức và công khai gửi lời mời trân trọng nhất đến Chủ tịch Tập đoàn TTV, ông Trần Thế Vinh, người đã từng là nhà bảo trợ ban đầu của dự án. Chúng tôi hy vọng ông sẽ tham dự buổi họp báo công bố kế hoạch xây dựng vào tuần tới, để cùng chúng tôi thảo luận về việc tiếp tục thực hiện lời hứa còn dang dở năm xưa."
Lời mời đã được phát đi trên sóng truyền hình quốc gia. Nó lịch sự, trang trọng, và không cho ông ta một lối thoát.
Tại biệt thự của mình, Trần Thế Vinh đang xem chương trình. Gương mặt ông ta tối sầm lại. Nụ cười nhân hậu biến mất, chỉ còn lại sự lạnh lẽo của một con mãnh thú nhận ra mình đã bị lùa vào tròng.
Họ đã không tấn công ông ta. Họ đã mời ông ta đến để tự mình thắt thòng lọng vào cổ. Họ đã biến di sản của chính nạn nhân thành vũ khí mạnh nhất để chống lại ông ta.
"Thông minh lắm," ông ta lẩm bẩm, mắt dán chặt vào hình ảnh của An Chi và Trình Phong trên màn hình. "Nhưng các ngươi nghĩ ta sẽ dễ dàng chịu thua sao?"
Ông ta nhấc điện thoại lên, gọi cho người trợ lý thân tín nhất. "Chuẩn bị xe. Và liên lạc với đội luật sư. Nói với họ, chúng ta sẽ đến dự buổi họp báo đó."
Ông ta sẽ không trốn chạy. Ông ta sẽ đến, và biến sân khấu của họ thành chiến trường của chính mình.