Người Đi Vào Giấc Mơ

Chương 18: Nước Cờ Của Mãnh Thú


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tin tức về việc Chủ tịch Trần Thế Vinh nhận lời tham dự buổi họp báo của quỹ "An Nhiên Cho Em" đã gây ra một sự chấn động nhỏ trong giới truyền thông. Hầu hết mọi người đều xem đây là một hành động cao cả, một sự hòa giải đẹp đẽ. Nhưng trong căn penthouse của TTV Group, không khí lại lạnh lẽo như băng.

Trần Thế Vinh đứng trước tấm kính lớn, nhìn xuống thành phố mà ông ta đã góp phần xây dựng nên. Vẻ mặt ông ta không một chút hoang mang, chỉ có sự tĩnh lặng đáng sợ của một con mãnh thú đang tính toán đường đi nước bước.

"Chúng nó nghĩ rằng đã dồn được ta vào chân tường," ông ta nói, không quay đầu lại. "Chúng nó đã sai. Chúng nó chỉ vừa cho ta một cái sân khấu lớn hơn để kết thúc vở kịch này thôi."

Trong phòng, đội ngũ thân tín nhất của ông ta đã có mặt: đội trưởng đội luật sư, trưởng ban truyền thông và một gã phó tổng giám đốc nổi tiếng với sự tàn nhẫn và hiệu quả.

"Thưa Chủ tịch," tay luật sư lên tiếng, "việc chúng ta nhận lời là một bước đi đầy rủi ro. Họ chắc chắn đã gài bẫy gì đó trong buổi họp báo."

"Ta biết," Trần Thế Vinh quay lại, ngồi xuống chiếc ghế da của mình. "Cái bẫy của chúng nó được xây dựng trên hai thứ: di sản của thằng kiến trúc sư đã chết và hình ảnh trong sáng của con nhỏ bán hoa. Muốn phá bẫy, trước hết phải phá nát hai cái nền móng đó."

Ông ta bắt đầu vạch ra kế hoạch của mình, một kế hoạch trả đũa hai mũi giáp công, thâm hiểm và tàn nhẫn.

"Thứ nhất, tấn công vào con nhỏ An Chi," ông ta nói, giọng lạnh như băng. "Không dùng những cách thô thiển lần trước. Lần này phải đánh vào thứ mà công chúng tin tưởng nhất ở nó: sự ổn định và đáng tin cậy. Cho người đào sâu vào quá khứ của nó. Tìm mọi thứ. Một điểm yếu nhỏ nhất cũng phải moi ra."

"Thứ hai," ông ta nhìn về phía tay luật sư, "tấn công vào cái gọi là 'di sản' của thằng Khoa. Bản thiết kế đó có thật sự hoàn hảo không? Hay nó chỉ là một giấc mơ đẹp đẽ nhưng phi thực tế? Tìm một chuyên gia kiến trúc có uy tín, một người nợ chúng ta một ân huệ nào đó. Yêu cầu ông ta viết một bài phân tích sâu, chỉ ra những 'lỗ hổng tiềm tàng' về kết cấu, về chi phí, về tính khả thi của cái 'Ngôi Nhà Mơ Ước' đó."

Kế hoạch của ông ta là biến vũ khí của đối thủ thành điểm yếu của chính họ. Ông ta sẽ không phủ nhận, ông ta sẽ gieo rắc sự nghi ngờ. Ông ta sẽ biến An Chi từ một cô gái nhân ái thành một kẻ có vấn đề tâm lý, bị ám ảnh bởi quá khứ. Ông ta sẽ biến dự án của Khoa từ một di sản đẹp đẽ thành một công trình không an toàn và lãng phí.

"Chúng ta sẽ không tấn công họ," ông ta kết luận, một nụ cười lạnh lẽo nở trên môi. "Chúng ta chỉ 'bày tỏ sự quan ngại' của những người có trách nhiệm. Hãy để cho dư luận tự phán xét."


Cơn bão truyền thông bẩn bắt đầu ập đến chỉ hai ngày trước buổi họp báo.

Đầu tiên, một bài viết nặc danh xuất hiện trên một trang blog chuyên về các bê bối giới giải trí, với tiêu đề giật gân: "Nhà sáng lập Quỹ An Nhiên Cho Em có tiền sử bất ổn tâm lý?". Bài viết kể lại một cách mập mờ về việc An Chi đã phải nghỉ học một thời gian sau cái chết của vị hôn phu, bóng gió rằng cô bị trầm cảm nặng và có những hành động "khó kiểm soát". Bài viết khéo léo đặt câu hỏi: "Liệu một người có tâm lý không ổn định như vậy có đủ năng lực để quản lý một quỹ từ thiện lớn? Hay đây chỉ là một hành động bộc phát xuất phát từ nỗi đau và sự ám ảnh cá nhân?"

Tiếp theo đó, một bài phân tích của một giáo sư kiến trúc danh tiếng được đăng trên một tạp chí chuyên ngành uy tín. Vị giáo sư, người từng nhận một khoản tài trợ lớn từ quỹ của TTV Group, đã ca ngợi ý tưởng nhân văn của "Ngôi Nhà Mơ Ước", nhưng sau đó lại chỉ ra hàng loạt các "rủi ro tiềm ẩn" trong thiết kế của Khoa. Ông ta cho rằng thiết kế đó quá duy mỹ, sử dụng những kết cấu phức tạp, tốn kém và có thể không đảm bảo an toàn trong điều kiện thời tiết của Việt Nam. Ông ta kết luận rằng, việc Trình Phong, một kiến trúc sư tài năng, lại ủng hộ một dự án "nguy hiểm" như vậy là một điều "đáng lo ngại".

Hai đòn đánh được tung ra một cách hoàn hảo. Chúng không vu khống trắng trợn. Chúng chỉ gieo vào lòng công chúng những hạt mầm của sự nghi ngờ.

Tại tổng hành dinh, không khí trở nên vô cùng căng thẳng. Hoàng, An Chi và Long đọc những bài báo, những bình luận đang chia làm hai phe tranh cãi gay gắt trên mạng.

"Chết tiệt! Hắn quá cao tay!" Long tức giận đập bàn. "Hắn đang biến An Chi thành một kẻ điên và biến cả hai anh thành những kẻ vô trách nhiệm!"

Hoàng siết chặt tay, anh cảm thấy một cơn giận và cả sự bất lực. Anh nhìn An Chi, lo lắng. Đòn đánh này nhắm thẳng vào nỗi đau lớn nhất của cô. Anh sợ cô sẽ gục ngã.

An Chi ngồi im lặng. Gương mặt cô tái đi, đôi tay nắm chặt vào nhau. Đúng là cô đã từng có một khoảng thời gian khủng hoảng sau cái chết của Khoa. Và Trần Thế Vinh đã dùng chính nỗi đau đó để làm vũ khí tấn công cô. Tàn nhẫn. Vô cùng tàn nhẫn.

Cô nhìn Hoàng. "Hắn đang cố gắng biến vũ khí của chúng ta thành điểm yếu của chính mình. Hắn muốn em sụp đổ trước khi bước lên sân khấu."

Hoàng bước tới, quỳ xuống bên cạnh ghế của cô, nắm lấy đôi tay lạnh ngắt của cô. "Anh sẽ không để hắn làm được điều đó. Chúng ta sẽ hủy buổi họp báo. Chúng ta sẽ tìm cách khác."

"Không," An Chi bất ngờ ngẩng lên, lắc đầu. Đôi mắt cô vẫn còn nỗi buồn, nhưng không có sự sợ hãi. Thay vào đó là một sự quả quyết lạnh lùng. "Nếu chúng ta hủy, tức là chúng ta thừa nhận chúng ta sai. Tức là chúng ta đã thua. Em sẽ không để hắn đạt được mục đích."

Cô đứng dậy, nhìn thẳng vào mắt Hoàng. "Em sẽ đối mặt với ông ta. Ngay tại sân khấu đó."

Hoàng nhìn sâu vào mắt cô. Anh không còn thấy sự mong manh của một đóa cúc họa mi. Anh thấy sự kiên cường của một cây tre, dù bị bão tố vùi dập nhưng vẫn đứng vững.

Anh biết, trận chiến cuối cùng sẽ còn khốc liệt hơn họ tưởng rất nhiều. Sân khấu của đêm họp báo không còn là một cái bẫy mà họ giăng ra cho kẻ thù. Giờ đây, nó đã trở thành một đấu trường sinh tử của cả hai bên.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!