Người Đi Vào Giấc Mơ

Chương 19: Sân Khấu Công Lý


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Hội trường của Trung tâm Hội nghị Chấn Hưng chưa bao giờ đông đúc và ngột ngạt đến thế. Hàng trăm nhà báo từ các đơn vị truyền thông lớn nhất đã có mặt, máy ảnh, máy quay đều đã sẵn sàng. Không khí đặc quánh sự tò mò, hoài nghi và chờ đợi. Những đòn tấn công truyền thông của Trần Thế Vinh đã có hiệu quả, gieo rắc sự phân vân trong lòng công chúng. Tất cả đang chờ đợi câu trả lời từ nhân vật chính.

Trong hậu trường, Hoàng nắm chặt tay An Chi. "Em ổn chứ?"

"Em ổn," cô đáp, mỉm cười. Nhưng anh có thể thấy lòng bàn tay cô lạnh toát. "Chúng ta đã đi đến đây rồi. Không thể quay đầu được nữa."

Đúng giờ, họ cùng nhau bước ra sân khấu, đối mặt với một rừng ánh đèn flash. Vài giây sau, Trần Thế Vinh cũng xuất hiện. Ông ta bước đi với một phong thái đĩnh đạc, nụ cười vẫn nhân hậu và đầy bao dung. Ông ta thậm chí còn chủ động bước tới, bắt tay Hoàng và An Chi một cách thân mật trước ống kính. "Cảm ơn hai cháu đã có một sáng kiến tuyệt vời cho cộng đồng," ông ta nói, giọng đầy vẻ chân thành.

Màn kịch của một con cáo già.

Buổi họp báo bắt đầu. An Chi là người phát biểu đầu tiên. Cô bước lên bục, hít một hơi thật sâu.

"Kính thưa quý vị nhà báo, thưa các vị khách quý," cô bắt đầu, giọng cô trong trẻo, vang vọng. "Những ngày qua, có lẽ quý vị đã đọc được một vài thông tin về cá nhân tôi. Họ nói rằng tôi có tiền sử bất ổn tâm lý sau khi vị hôn phu của tôi qua đời."

Cô không hề né tránh. Cô nhìn thẳng vào các ống kính. "Đúng vậy. Tôi đã từng có một khoảng thời gian vô cùng đau khổ. Nỗi đau đó gần như đã nhấn chìm tôi. Nhưng chính nỗi đau đó cũng đã dạy cho tôi biết giá trị của sự chữa lành, của sự thấu cảm. Và chính vì tôi hiểu được nỗi đau của sự mất mát, nên tôi mới càng khao khát xây dựng một mái nhà tràn ngập sự an nhiên và yêu thương cho những đứa trẻ đã chịu quá nhiều tổn thương. Dự án 'Ngôi Nhà Mơ Ước' ra đời từ chính vết sẹo trong tim tôi."

Lời thú nhận thẳng thắn và đầy nhân văn của cô khiến cả hội trường im lặng. Cô đã biến đòn tấn công của kẻ thù thành nguồn sức mạnh cho chính mình.

Tiếp theo, Hoàng bước lên. Anh trình bày một cách chuyên nghiệp và đanh thép về những nghi ngờ nhắm vào bản thiết kế của Khoa. Anh đưa ra những mô phỏng 3D, những bản tính toán kết cấu đã được một đội ngũ kỹ sư độc lập (mà Minh là người đứng đầu) thẩm định lại, chứng minh rằng thiết kế của Khoa không chỉ đẹp, mà còn vô cùng an toàn và khả thi. Anh đã dùng chuyên môn của mình để bảo vệ danh dự cho người đã khuất.

Hai đòn tấn công đầu tiên của Trần Thế Vinh đã bị vô hiệu hóa một cách ngoạn mục.

Bây giờ đến lượt ông ta. Ông ta bước lên bục, nhận lấy micro, vẻ mặt đầy cảm thông.

"Thưa quý vị, tôi thật sự rất cảm phục nghị lực của cô An Chi và tài năng của kiến trúc sư Trình Phong," ông ta bắt đầu. "Tấm lòng của hai vị dành cho cộng đồng là không thể phủ nhận."

Ông ta ngừng lại, ánh mắt trở nên nghiêm nghị. "Tuy nhiên, với tư cách là một người đi trước, một nhà tài trợ tiềm năng, tôi có trách nhiệm phải đảm bảo sự minh bạch tuyệt đối. Tôi chỉ có một câu hỏi: Liệu dự án này có thực sự trong sáng như vẻ ngoài của nó không? Hay nó đang bị lợi dụng như một công cụ trong một mối 'ân oán' cũ trong quá khứ?"

Ông ta quay sang nhìn thẳng vào Hoàng. "Mọi người trong ngành đều biết, năm năm trước, TK Corp của anh Trình Phong và X-Arch của kiến trúc sư quá cố Võ Minh Khoa là hai đối thủ không đội trời chung. Liệu việc anh đứng ra hoàn thành dự án của 'đối thủ' có phải là một hành động cao thượng thực sự, hay chỉ là một cách để đánh bóng tên tuổi trên di sản của người khác?"

Một nước cờ vô cùng hiểm độc. Ông ta đang cố gắng biến câu chuyện từ thiện thành một câu chuyện thanh toán thù hằn cá nhân, gieo rắc sự nghi ngờ vào chính động cơ của Hoàng.

Cả hội trường bắt đầu xì xào. Hoàng định bước lên phản bác, nhưng An Chi đã giữ tay anh lại. Cô khẽ lắc đầu. Mọi thứ vẫn đang đi đúng theo kịch bản của họ.

An Chi bước lên, đứng bên cạnh Hoàng, đối mặt với Trần Thế Vinh.

"Cảm ơn câu hỏi của chủ tịch," cô nói, giọng cô bình tĩnh đến lạ thường. "Ông đã nói về quá khứ, về sự cạnh tranh. Vậy thì hôm nay, chúng tôi sẽ cho mọi người thấy rõ, sự thật đằng sau 'sự cạnh tranh' đó là gì."

Cô ra hiệu cho đội kỹ thuật. Hoàng nắm lấy tay cô, siết nhẹ. Khoảnh khắc quyết định đã đến.

Trên màn hình lớn phía sau, không còn là logo của quỹ hay bản thiết kế của ngôi nhà. Một đoạn video bất ngờ được chiếu lên.

Video bắt đầu bằng giọng nói của Trần Tuấn, dù mặt đã được làm mờ: "Tôi đã được thuê... để phá hoại cả hai người họ..."

Tiếp theo là những hình ảnh chụp từ cuốn sổ đen, những dòng tiền, những công ty ma, những bí danh. Một mạng lưới tham nhũng được trình bày một cách rõ ràng, không thể chối cãi.

Và rồi, video chiếu đến đoạn phim cũ mèm từ sáu năm trước. Khoảnh khắc Trần Thế Vinh cúi xuống nhặt món quà cho một đứa trẻ. Khung hình dừng lại. Zoom cận cảnh. Vết sẹo hình trăng lưỡi liềm trên mu bàn tay phải hiện ra rõ mồn một.

Cả hội trường như ngừng thở.

Đoạn video kết thúc. Màn hình tối đen.

An Chi cầm micro lên lần cuối. Cô không nhìn khán giả. Cô nhìn thẳng vào đôi mắt đang mở to vì kinh hoàng của Trần Thế Vinh.

"Thưa ông Vinh," giọng cô vang lên, rõ ràng và đanh thép, từng chữ một như những mũi dao xoáy vào tim kẻ thủ ác. "Chúng tôi không mời ông đến đây để nói về sự cạnh tranh. Chúng tôi mời ông đến đây, để hỏi ông một câu hỏi cuối cùng trước toàn thể quốc dân..."

Cô hít một hơi thật sâu.

"Vị hôn phu của tôi, kiến trúc sư Võ Minh Khoa, hiện đang ở đâu?"

Câu hỏi cuối cùng, một lời buộc tội trực diện về tội ác bắt cóc và thủ tiêu, đã được tung ra.

Mặt Trần Thế Vinh trắng bệch như xác chết. Lớp mặt nạ hoàn hảo đã bị xé toạc không thương tiếc. Ông ta lảo đảo, cố gắng nói điều gì đó, nhưng không một âm thanh nào có thể phát ra.

Ngay lúc đó, từ hai bên cánh gà và phía dưới khán phòng, nhiều người đàn ông mặc thường phục lặng lẽ bước ra, tiến thẳng lên sân khấu. Dẫn đầu là vị thiếu tướng của cơ quan điều tra.

Họ bao vây lấy Trần Thế Vinh.

"Thưa ông Trần Thế Vinh," vị thiếu tướng nói, giọng ông lạnh như thép. "Chúng tôi đã có đủ bằng chứng để khởi tố vụ án. Mời ông đi theo chúng tôi."

Mọi thứ đã kết thúc.

Ánh đèn flash chớp lên điên cuồng. Các nhà báo gào lên những câu hỏi. Nhưng Trình Phong và An Chi không còn nghe thấy gì nữa. Anh ôm chặt lấy cô. Giữa cơn bão của công lý, họ tìm thấy một khoảng lặng bình yên của riêng mình. Vở kịch đã hạ màn. Và lần này, chính nghĩa đã chiến thắng.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!