Người Đi Vào Giấc Mơ

Chương 20: Người Trở Về


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Cú sốc từ buổi họp báo lan ra cả nước, nhưng đối với Hoàng và An Chi, trận chiến của họ vẫn chưa kết thúc. Màn kịch đã hạ, nhưng câu hỏi quan trọng nhất của An Chi vẫn còn treo lơ lửng trong không khí: "Vị hôn phu của tôi, Võ Minh Khoa, hiện đang ở đâu?"

Dưới sức ép của dư luận và với những bằng chứng không thể chối cãi, Trần Thế Vinh không còn có thể im lặng. Trong phòng thẩm vấn, đối mặt với bản án sắp tới, con quỷ dữ cuối cùng cũng phải thú nhận.

Hắn ta thừa nhận, sau khi bắt cóc Khoa và đưa Nhã Uyên cùng con gái đi, hắn đã không giết họ. Giết người sẽ tạo ra một cái xác, một rủi ro. Thay vào đó, hắn đã dùng một phương pháp tàn nhẫn hơn: giam cầm họ trong một "chiếc lồng bằng vàng". Đó là một khu biệt thự biệt lập, nằm sâu trong một thung lũng ở Đà Lạt, được canh gác cẩn mật 24/24. Hắn giữ Khoa lại để làm con tin, khống chế Nhã Uyên, đảm bảo cô sẽ không bao giờ dám hé răng nửa lời. Hắn đã biến ba con người thành những bóng ma, sống mà như chết, trong suốt năm năm.

Ngay khi có được địa chỉ, một đội đặc nhiệm được thành lập, và Trình Phong được phép đi cùng. An Chi, không một chút do dự, cũng đã có mặt trên chiếc trực thăng bay đến Đà Lạt. Cô đã chờ đợi ngày này quá lâu rồi.

Cuộc đột kích diễn ra nhanh chóng và gọn gàng. Những tên lính canh bị khống chế một cách chuyên nghiệp. Khi cánh cửa của khu biệt thự mở ra, một thế giới biệt lập hiện ra trước mắt họ. Nơi này có đầy đủ tiện nghi, có sân vườn, có hồ bơi, nhưng lại bị bao bọc bởi những bức tường cao và một không khí tù đọng, tang tóc.

Họ tìm thấy Nhã Uyên và con gái cô trong một căn phòng trên lầu. Nhã Uyên trông gầy và xanh xao, nhưng điều đáng sợ nhất là đôi mắt cô. Một đôi mắt vô hồn, trống rỗng, không còn ánh sáng của sự sống. Con gái cô, một bé gái xinh xắn khoảng chín tuổi, nép chặt vào mẹ, sợ hãi nhìn những người lạ mặt. Năm năm bị giam cầm đã phá hủy hoàn toàn tinh thần của người phụ nữ từng rất hoạt bát này.

Và rồi, trong một căn phòng khác ở cuối hành lang, họ tìm thấy Khoa.

An Chi đứng khựng lại ở cửa. Trái tim cô như ngừng đập. Người đàn ông trước mặt cô không còn là chàng kiến trúc sư với nụ cười tỏa nắng trong ký ức của cô nữa. Anh cũng gầy đi rất nhiều, mái tóc dài hơn, và đôi mắt anh nhìn ra ngoài cửa sổ với một vẻ xa xăm, thờ ơ với mọi thứ xung quanh. Anh không bị xiềng xích, nhưng tâm hồn anh thì đã bị cầm tù.

"Khoa..." An Chi gọi khẽ, giọng cô run lên.

Người đàn ông đó từ từ quay lại. Anh nhìn cô, một cái nhìn không cảm xúc. Mất vài giây, một tia nhận thức yếu ớt mới lóe lên trong mắt anh.

"An Chi?" anh nói, giọng anh khàn và lạ lẫm, như của một người đã rất lâu không nói chuyện.

An Chi bước tới, nước mắt tuôn rơi. Cô muốn chạy đến ôm chầm lấy anh, nhưng có một khoảng cách vô hình nào đó đã ngăn cô lại. Họ đã xa cách nhau không chỉ bởi năm năm thời gian, mà còn bởi cả một địa ngục của sự đau khổ.

Cuộc đoàn tụ mà cô đã tưởng tượng ra hàng ngàn lần, đã không diễn ra. Không có những cái ôm nồng cháy, không có những giọt nước mắt hạnh phúc. Chỉ có sự ngượng ngùng, đau xót của hai người từng là tất cả của nhau, giờ đây lại trở nên xa lạ.


Vài tuần sau, tại một trung tâm trị liệu tâm lý cao cấp ở Sài Gòn.

Khoa, Nhã Uyên và con gái cô bé đang được điều trị tích cực. Vết thương thể xác có thể lành, nhưng vết thương tâm hồn cần rất nhiều thời gian.

An Chi đến thăm Khoa. Đây là lần đầu tiên họ có một cuộc nói chuyện riêng tư, tỉnh táo kể từ ngày anh được giải cứu. Anh trông đã khá hơn, đã cạo râu, cắt tóc, nhưng ánh mắt vẫn còn nét mệt mỏi.

Họ ngồi đối diện nhau trong một khu vườn yên tĩnh.

"Cảm ơn em," Khoa nói, phá vỡ sự im lặng. "Vì đã không từ bỏ. Nếu không có em, có lẽ anh đã mục rữa ở nơi đó rồi."

"Đó là việc em phải làm," An Chi đáp.

Họ lại im lặng. Những kỷ niệm xưa cũ, những lời hứa hẹn, tất cả dường như thuộc về một kiếp khác.

"An Chi này," Khoa nói, anh nhìn thẳng vào mắt cô. "Anh của năm năm trước, người yêu em, người sắp cưới em làm vợ, có lẽ đã chết thật rồi, trên con đường ở Mũi Né đêm đó. Anh của bây giờ, chỉ là một người đang phải học lại cách để sống, học lại cách để cảm nhận. Anh nợ Nhã Uyên và con bé. Chúng ta đã cùng nhau dựa vào nhau để sống sót qua những ngày tháng đó."

Anh khẽ mỉm cười, một nụ cười buồn. "Em cũng vậy, hãy sống cuộc đời của em đi. Em xứng đáng được hạnh phúc. Hãy tìm một người có thể mang lại cho em sự bình yên, chứ không phải một bóng ma của quá khứ như anh."

Lời nói của anh như một sự giải thoát cuối cùng cho An Chi. Cô đã đi hết chặng đường, đã tìm thấy câu trả lời. Nhiệm vụ của cô với quá khứ đã hoàn thành. Cô đứng dậy, gật đầu với anh.

"Anh cũng vậy nhé, Khoa. Hãy sống thật tốt."

Cô quay bước đi, nước mắt lại rơi, nhưng lần này là những giọt nước mắt của sự thanh thản. Gánh nặng mà cô mang trong lòng suốt năm năm cuối cùng đã được đặt xuống.

Khi cô bước ra khỏi cổng của trung tâm trị liệu, cô thấy Trình Phong đang đứng đợi bên xe. Anh không nói gì, chỉ lặng lẽ đứng đó, chờ cô. Anh đã luôn ở đó, trong suốt những ngày tháng khó khăn vừa qua.

An Chi bước tới. Anh mở rộng vòng tay. Cô tựa đầu vào ngực anh, một cảm giác bình yên ấm áp lan tỏa. Quá khứ cuối cùng đã ở lại phía sau.

Trước mắt họ, bây giờ, là một tương lai hoàn toàn mới. Một tương lai mà họ sẽ cùng nhau xây dựng.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!