Người Đi Vào Giấc Mơ

Chương 3: Địa Ngục Trong Mưa Bão


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Mấy ngày tiếp theo, An Chi sống trong một sự bồn chồn lạ lùng. Luồng cảm xúc dữ dội từ cái bắt tay với Trình Phong vẫn còn ám ảnh cô. Nó giống như việc vô tình chạm tay vào một lõi dây điện bị hở, dư chấn của nó vẫn còn tê dại. Cô đọc lại tất cả các tài liệu liên quan đến rối loạn căng thẳng sau sang chấn (PTSD) và các liệu pháp về giấc mơ. Cô biết, ca bệnh này không đơn giản.

Ngược lại, Trình Phong dường như đã quên bẵng "thỏa thuận" đó. Anh lại lao vào guồng quay công việc, tham dự những cuộc họp xuyên lục địa, đưa ra những quyết định ảnh hưởng đến sự sống còn của các công ty con. Anh cố dùng sự bận rộn để lấp đầy tâm trí, để không còn khoảng trống cho con quái vật trong giấc ngủ trỗi dậy. Nhưng nó không hiệu quả. Những đêm tiếp theo, cơn ác mộng vẫn trở về, thậm chí còn dữ dội hơn. Anh thức dậy với một trái tim kiệt quệ và một tâm trạng tồi tệ hơn bao giờ hết.

Đến ngày hẹn của buổi trị liệu thứ hai, chính trợ lý Minh Anh đã phải nhắc anh.

"Chủ tịch, hôm nay anh có hẹn với bác sĩ An Chi lúc chín giờ ạ."

Trình Phong cau mày, vẻ mặt đầy khó chịu. "Hủy đi."

"Nhưng... anh đã có thỏa thuận với cô ấy," Minh Anh rụt rè nói. "Và thưa Chủ tịch, dạo này trông anh thực sự... không ổn chút nào."

Câu nói của Minh Anh, dù nhỏ, lại chạm vào lòng tự ái của Trình Phong. Anh ghét sự yếu đuối, và càng ghét hơn khi người khác nhìn thấy sự yếu đuối đó của mình. Anh không muốn thừa nhận rằng mình cần sự giúp đỡ. Nhưng thỏa thuận là thỏa thuận. Trình Phong, một người luôn trọng chữ tín trong kinh doanh, không thể nuốt lời với một cô gái mà anh cho là "tay mơ".

"Được rồi," anh gằn giọng. "Chuẩn bị xe."

Lần này, Trình Phong đến một mình. Anh vẫn mặc bộ vest lịch lãm, nhưng An Chi có thể thấy rõ sự mệt mỏi hằn sâu trên gương mặt anh. Lớp vỏ bọc của anh dường như đã mỏng đi đôi chút.

Anh ngồi xuống chiếc ghế bành quen thuộc, không nói một lời. Anh đến đây chỉ để thực hiện đúng thỏa thuận, để cho qua ba buổi trị liệu vô bổ này.

An Chi cũng không ép anh nói. Cô chỉ rót trà, rồi ngồi xuống đối diện anh, im lặng. Cô bắt đầu thực hành liệu pháp của mình: lắng nghe sự im lặng. Cô quan sát nhịp thở của anh, cái cách anh vô thức gõ nhẹ ngón tay lên thành ghế, sự căng cứng ở cơ hàm. Toàn bộ cơ thể anh đang gồng lên để chống lại một điều gì đó vô hình.

Mười phút trôi qua. Hai mươi phút. Không gian vẫn tĩnh lặng, chỉ có tiếng tích tắc nhẹ của chiếc đồng hồ cổ và tiếng thở của hai người.

Sự im lặng này, đối với Trình Phong, còn khó chịu hơn cả những cuộc đàm phán căng thẳng nhất. Anh bắt đầu cảm thấy bứt rứt. Anh đến đây không phải để ngồi thiền.

"Cô không định làm gì à?" anh phá vỡ sự im lặng, giọng đầy vẻ châm chọc. "Đây là liệu pháp của cô sao? Ngồi nhìn nhau?"

"Đây là bước đầu tiên," An Chi đáp, giọng vẫn bình thản. "Để anh quen với việc ở trong một không gian an toàn, không có áp lực, không có phán xét."

"An toàn?" anh cười khẩy. "Tôi không cần sự an toàn. Tôi cần một giải pháp."

"Được thôi," An Chi bất ngờ nói. "Nếu anh muốn một giải pháp nhanh hơn. Chúng ta có thể thử."

Cô đứng dậy, đi đến chiếc ghế dài đặt ở góc phòng. "Anh có thể vui lòng nằm xuống đây được không?"

Trình Phong nhìn cô đầy nghi ngờ. "Để làm gì? Thôi miên à?"

"Gần giống như vậy," cô đáp. "Nó được gọi là liệu pháp dẫn nhập giấc mơ. Tôi sẽ giúp anh đi vào một trạng thái thư giãn sâu, gần giống như một giấc ngủ ngắn. Nhưng anh vẫn sẽ hoàn toàn tỉnh táo và kiểm soát được suy nghĩ của mình. Và tôi sẽ ở đó, đồng hành cùng anh."

Anh do dự. Nhưng sự tò mò và cả sự tuyệt vọng đã chiến thắng. Anh cởi áo vest, nới lỏng cà vạt rồi nằm xuống. Cơ thể anh vẫn căng cứng như một khúc gỗ.

An Chi ngồi xuống chiếc ghế nhỏ bên cạnh. Cô không chạm vào anh. Cô chỉ bắt đầu nói, giọng cô đều đều, nhẹ nhàng như một dòng suối. Cô hướng dẫn anh cách hít thở, cách thả lỏng từng cơ bắp trên cơ thể, từ ngón chân cho đến đỉnh đầu.

Ban đầu, Trình Phong vẫn kháng cự. Nhưng giọng nói của An Chi có một năng lực kỳ lạ. Nó như một làn nước mát, từ từ làm dịu đi những căng thẳng trong anh. Mí mắt anh bắt đầu trĩu xuống. Hơi thở của anh trở nên đều đặn hơn. Anh đang trôi vào một trạng thái nửa tỉnh nửa mê.

Đây chính là thời điểm An Chi chờ đợi.

Cô nhắm mắt lại. Tập trung toàn bộ tâm trí. Cô nghĩ về cái bắt tay hôm trước, về luồng cảm xúc dữ dội đó. Cô dùng nó như một sợi dây kết nối, một cánh cổng.

Và rồi, cô bước vào.

Thế giới xung quanh cô biến mất. Không còn căn phòng ấm cúng, không còn mùi tinh dầu. Thay vào đó là một sự lạnh lẽo đến thấu xương.

Cô thấy mình đang đứng giữa một con đường tối đen, hun hút. Mưa rơi xối xả, quất vào mặt cô rát buốt. Gió gào thét bên tai. Xung quanh không có một bóng người, không một ánh đèn, chỉ có bóng tối đặc quánh và tiếng mưa điên cuồng. Cô cảm nhận được một nỗi sợ hãi nguyên thủy, nỗi sợ của một kẻ bị bỏ lại một mình giữa một cơn thịnh nộ của thiên nhiên.

Cô biết, đây chính là giấc mơ của Trình Phong. Địa ngục của anh.

"Trình Phong?" cô gọi khẽ, nhưng giọng cô bị tiếng mưa át đi.

Cô thấy anh. Anh đang ngồi trong một chiếc xe hơi sang trọng, nhưng nó không còn vẻ hào nhoáng. Nó giống như một chiếc lồng sắt bị mắc kẹt giữa cơn bão. Anh đang nắm chặt vô lăng, gương mặt tái nhợt, ánh mắt đầy hoảng loạn nhìn vào màn mưa trắng xóa phía trước. Anh đang cố gắng điều khiển chiếc xe, nhưng nó không hề di chuyển.

An Chi cố gắng tiến lại gần chiếc xe, nhưng một bức tường vô hình của gió và mưa đã cản cô lại. Cô không thể chạm vào anh. Cô chỉ có thể đứng bên ngoài, chứng kiến nỗi kinh hoàng của anh.

"Anh đang thấy gì vậy, Trình Phong?" cô cố gắng dùng ý nghĩ để giao tiếp với anh, một kỹ thuật mà cô đã luyện tập từ lâu.

Trong thế giới thực, Trình Phong vẫn đang nằm trên ghế, mắt nhắm nghiền, nhưng trán anh đã lấm tấm mồ hôi. Anh bắt đầu lẩm bẩm những từ không rõ nghĩa.

Trong giấc mơ, anh nghe thấy giọng nói của cô, mơ hồ như từ một nơi rất xa vọng lại. Anh quay đầu tìm kiếm, nhưng không thấy ai.

"Ai đó?" anh hét lên trong tiềm thức. "Có ai ở đó không?"

"Là tôi, An Chi đây," giọng cô vang lên rõ hơn. "Anh không một mình. Tôi đang ở đây với anh."

Sự hiện diện của một người khác trong cơn ác mộng quen thuộc này khiến Trình Phong vừa kinh ngạc vừa có một chút hy vọng le lói.

"Hãy nói cho tôi biết anh đang thấy gì," An Chi tiếp tục.

"Mưa... rất nhiều mưa," anh nói, giọng run rẩy. "Và bóng tối. Tôi không thấy đường. Chiếc xe... nó không di chuyển."

"Hãy thử nhìn kỹ hơn đi," An Chi dẫn dắt. "Ngoài mưa và bóng tối ra, còn có gì nữa không?"

Trình Phong cố gắng nheo mắt nhìn qua kính chắn gió đang nhòe đi vì nước mưa. Và rồi, anh thấy nó.

Ở phía xa, trong màn mưa, có một bóng người đang đứng giữa đường. Một bóng người nhỏ bé, mặc một chiếc áo mưa màu vàng.

"Có... có người," anh lắp bắp. "Có một người đang đứng giữa đường!"

Ngay khi anh vừa nhận ra điều đó, chiếc xe bỗng nhiên gầm lên, tự nó lao về phía trước với một tốc độ kinh hoàng. Anh hoảng loạn cố gắng đạp phanh, cố gắng đánh lái, nhưng tất cả đều vô dụng. Chiếc xe như một con thú điên, lao thẳng về phía bóng người mặc áo vàng.

"Không! Dừng lại! Dừng lại!" anh hét lên trong tuyệt vọng.

Trong phòng trị liệu, cơ thể Trình Phong bắt đầu co giật. Anh gào lên những tiếng ú ớ đầy đau đớn.

An Chi mở bừng mắt. Cô phải kéo anh ra khỏi đó ngay lập tức. Cô vội vàng đặt tay lên vai anh, một cái chạm nhẹ nhưng vững chắc.

"Trình Phong! Tỉnh lại đi! Đó chỉ là một giấc mơ thôi! Tỉnh lại!"

Cái chạm và giọng nói của cô như một chiếc phao cứu sinh. Trình Phong mở choàng mắt, người anh bật dậy, thở hổn hển. Mắt anh mở to, đầy vẻ hoang mang và sợ hãi. Anh nhìn An Chi, rồi lại nhìn quanh căn phòng, cố gắng định hình lại thực tại.

"Tôi... tôi..." anh không nói nên lời.

An Chi đưa cho anh một ly nước ấm. "Không sao rồi. Anh đã quay lại rồi."

Anh run rẩy nhận lấy ly nước, uống một hơi cạn sạch. Anh ngồi đó, im lặng trong vài phút, cơ thể vẫn còn run. Anh không dám nhìn An Chi. Anh cảm thấy xấu hổ vì đã để lộ ra sự yếu đuối, hoảng loạn của mình.

"Cô... cô đã thấy gì?" anh hỏi, giọng khàn đặc.

"Tôi thấy một cơn mưa," An Chi đáp, giọng cô vẫn dịu dàng. "Và một nỗi sợ hãi rất lớn. Nhưng quan trọng hơn, tôi thấy anh không hề bất lực như anh nghĩ. Anh đã cố gắng để dừng chiếc xe lại. Anh đã cố gắng để không làm tổn thương người khác."

Câu nói của cô khiến Trình Phong ngẩng lên. Chưa từng có ai nói với anh điều đó. Mọi người chỉ thấy sự thành công của anh. Chỉ có cô gái này, lại nhìn thấy sự cố gắng trong nỗi đau của anh.

"Và tôi còn thấy một điều nữa," cô nói tiếp. "Bóng người mặc áo mưa vàng đó. Đó là ai vậy, anh Trình Phong?"

Câu hỏi của cô như một chìa khóa, cắm thẳng vào ổ khóa đã rỉ sét suốt năm năm qua trong tâm trí anh.

Trình Phong nhìn cô, đôi mắt anh, lần đầu tiên, không còn sự lạnh lùng hay kiêu ngạo. Chỉ còn lại một nỗi đau buồn sâu thẳm và một sự hoang mang vô tận.

"Tôi... tôi không biết," anh thì thầm. "Đó chính là điều đã hành hạ tôi suốt năm năm qua. Tôi không biết đó là ai."

Buổi trị liệu thứ hai kết thúc. Thỏa thuận ba buổi vẫn còn hiệu lực. Nhưng giờ đây, nó không còn là một cuộc chơi quyền lực nữa. Nó đã trở thành một hành trình.

Hành trình đi tìm danh tính của người mặc áo mưa vàng.

Và Trình Phong, lần đầu tiên, cảm thấy mình không phải đi một mình trên hành trình đó.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!