Người Đi Vào Giấc Mơ

Chương 21: Ngôi Nhà Của Nắng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Một năm sau.

Trình Phong tỉnh giấc. Không phải vì tiếng kính vỡ trong một cơn ác mộng. Anh tỉnh giấc vì ánh nắng ban mai len qua khung cửa sổ lớn, và vì mùi hương quen thuộc của hoa nhài trong khu vườn nhỏ. Anh quay sang, An Chi vẫn đang ngủ say, gương mặt cô thanh thản, nép vào lòng anh.

Đây là một buổi sáng bình thường của họ. Một sự bình thường mà một năm trước, anh có nằm mơ cũng không dám nghĩ tới.

Căn penthouse áp mái lạnh lẽo đã được bán đi. Họ cùng nhau mua một căn nhà nhỏ có sân vườn ở Thảo Điền, một khu vực yên tĩnh và nhiều cây xanh. Căn nhà được chính Trình Phong thiết kế lại, với không gian mở, cửa kính lớn để đón nắng, và một khu vườn xanh mướt do chính tay An Chi chăm sóc. Nơi này không phải là một biểu tượng của sự thành công. Nó là một mái ấm.

Anh nhẹ nhàng rời khỏi giường, bước xuống bếp. Anh không còn là người đàn ông chỉ biết uống cà phê và ăn ở nhà hàng. Anh đã học được cách pha một ấm trà sen mà An Chi yêu thích, cách làm món trứng ốp la đơn giản. Khi anh đang loay hoay trong bếp, An Chi bước tới từ phía sau, vòng tay ôm lấy anh.

"Chào buổi sáng, vị kiến trúc sư của em," cô thì thầm, tựa cằm lên vai anh.

"Chào buổi sáng, bác sĩ tâm lý của anh," anh quay lại, trao cho cô một nụ hôn nhẹ nhàng. "Em đã chữa lành cho bệnh nhân khó tính nhất của em rồi đấy."

Nụ cười của cô rạng rỡ như nắng mai. Cơn ác mộng đã không còn quay trở lại với Trình Phong suốt sáu tháng qua. Nỗi đau và cảm giác tội lỗi đã được thay thế bằng sự bình yên và tình yêu thương. Anh vẫn là một doanh nhân thành đạt, nhưng anh không còn là một con cá mập đơn độc. Anh đã học được cách sống chậm lại, học được cách tận hưởng một buổi sáng bình thường bên người phụ nữ mình yêu.

Sau bữa sáng, họ cùng nhau đến công trường xây dựng của "Ngôi Nhà Mơ Ước".

Dự án, sau khi nhận được sự ủng hộ khổng lồ từ cộng đồng, đã được khởi công và đang dần thành hình. Trình Phong không còn đứng trên đỉnh cao quyền lực để chỉ đạo. Anh có mặt ở công trường gần như mỗi ngày, mặc một chiếc áo sơ mi đơn giản, đội mũ bảo hộ, trực tiếp trao đổi với từng người công nhân. Anh tỉ mỉ kiểm tra từng kết cấu, đảm bảo rằng di sản của Khoa được xây dựng một cách hoàn hảo và an toàn nhất. Gương mặt anh không còn sự lạnh lùng, chỉ còn niềm đam mê thuần khiết của một người kiến trúc sư đang tạo nên một tác phẩm có ý nghĩa.

An Chi cũng ở đó. Cô không chỉ là người đứng sau. Cô tham gia vào việc lựa chọn từng loại cây cho khu vườn, tư vấn về cách thiết kế các phòng trị liệu tâm lý, phòng đọc sách sao cho thân thiện và ấm cúng nhất với bọn trẻ. Cô chính là người đang thổi hồn cho công trình này.

Họ đứng trên một tầng cao, nhìn xuống công trình đang dần lớn lên.

"Đôi khi em vẫn nhớ anh ấy," An Chi bất chợt nói khẽ, mắt nhìn xa xăm. "Nhưng giờ đây, khi nghĩ về Khoa, em không còn thấy đau đớn nữa. Em chỉ thấy một sự biết ơn và trân trọng. Nhờ có giấc mơ của anh ấy mà chúng ta mới có thể làm được điều này."

Trình Phong nắm lấy tay cô. "Và nhờ có sự dũng cảm của em, giấc mơ đó mới được hồi sinh. Cả hai em và anh ấy đều là những người tuyệt vời."

Anh biết, vết sẹo trong lòng An Chi sẽ không bao giờ biến mất hoàn toàn, cũng như vết sẹo trong ký ức của chính anh. Nhưng họ đã học được cách sống cùng nó, biến nó thành một phần của mình, một lời nhắc nhở về sự mong manh của cuộc sống và giá trị của hạnh phúc.

Buổi chiều hôm đó, họ ngồi ở chiếc ghế xích đu trong khu vườn nhỏ của mình, ngắm hoàng hôn buông xuống.

Trình Phong im lặng một lúc lâu, rồi anh quay sang nhìn An Chi.

"An Chi này," anh nói, giọng anh có chút hồi hộp. "Năm năm trước, anh đã mua một bó hồng trắng để đi cầu hôn một người. Anh đã đi sai đường, gặp sai người, và gây ra một cơn bão."

Anh nhìn sâu vào mắt cô. "Hôm nay, anh không có hoa hồng, cũng không có nhẫn kim cương. Anh chỉ có một trái tim đã được chữa lành, một cuộc đời bình yên, và một ngôi nhà cần có em để trở thành một mái ấm thực sự."

Anh lấy từ trong túi ra một chiếc hộp nhỏ. Nhưng bên trong không phải là nhẫn. Mà là một chiếc chìa khóa được khắc tinh xảo.

"Đây là chìa khóa của ngôi nhà này, của trái tim anh, và của cả tương lai của chúng ta." Anh đặt nó vào lòng bàn tay cô.

"An Chi, em... đồng ý đi vào giấc mơ cùng anh, trọn đời chứ?"

Anh đã dùng chính tựa đề câu chuyện của họ để ngỏ lời. Nước mắt hạnh phúc lăn dài trên má An Chi. Cô không cần một chiếc nhẫn kim cương hào nhoáng. Chiếc chìa khóa này, lời hứa về một mái ấm bình yên, mới là thứ quý giá nhất đối với cô.

Cô siết chặt chiếc chìa khóa trong tay, gật đầu trong nước mắt. "Em đồng ý."

Trình Phong nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt của cô rồi trao cho cô một nụ hôn. Nụ hôn không còn sự vội vã, không còn sự dằn vặt của quá khứ. Nó chứa đựng sự bình yên của hiện tại và tất cả những hy vọng ngọt ngào của tương lai.

Giấc mơ của họ, sau bao giông bão, cuối cùng cũng đã có một khởi đầu viên mãn.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!