Người Đi Vào Giấc Mơ

Chương 22: Những Vòng Tròn Lan Tỏa


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Hạnh phúc, cũng giống như nỗi đau, có sức lan tỏa của riêng nó. Sau khi cơn bão đi qua, không chỉ Trình Phong và An Chi tìm thấy sự bình yên. Những vòng tròn chữa lành từ họ đã lan ra, chạm đến số phận của những người khác.

Tại một trung tâm phục hồi tâm lý ở ngoại thành…

Khoa đang ngồi trên một chiếc xích đu trong vườn, kiên nhẫn dạy một cô bé gái cách vẽ một bông hoa hướng dương. Cô bé có đôi mắt to, trong veo, nhưng vẫn còn một chút e dè với thế giới xung quanh. Đó là An Nhi, con gái của Nhã Uyên.

"Chú Khoa ơi, con vẽ mặt trời màu xanh được không?" cô bé hỏi.

"Được chứ," Khoa mỉm cười, một nụ cười hiền lành đã thay thế cho vẻ thất thần ngày nào. "Trong thế giới của con, con có thể vẽ bất cứ màu gì con thích."

Nhã Uyên ngồi trên một chiếc ghế gần đó, lặng lẽ quan sát họ. Trông cô đã có da có thịt hơn, và trong đôi mắt vô hồn của cô đã bắt đầu có lại ánh sáng. Cô không còn bị dày vò bởi những cơn hoảng loạn. Quá trình trị liệu vẫn còn dài, nhưng cô đã bắt đầu học cách tha thứ cho chính mình. Mối quan hệ giữa cô và Khoa không phải là tình yêu. Nó là một sự gắn kết sâu sắc hơn, của hai người đã cùng nhau đi qua địa ngục và giờ đây dìu nhau trở về với sự sống. Anh là người anh, người bạn, người bảo vệ cho hai mẹ con cô. Họ đang cùng nhau xây dựng lại một gia đình, một gia đình được định nghĩa bằng sự chở che và thấu hiểu.

Tại tòa nhà TK Tower…

Long, trong bộ vest của một vị CEO, đang chủ trì một cuộc họp hội đồng quản trị. Gương mặt anh vẫn còn nét trẻ trung, nhưng đã có thêm sự đĩnh đạc và uy quyền. Họ đang thảo luận về một dự án mới.

"Nếu chúng ta xây thêm một tầng hầm nữa, chi phí sẽ tăng, nhưng sẽ giải quyết được vấn đề quá tải bãi đỗ xe cho cả khu dân cư xung quanh," một vị giám đốc đề xuất.

"Lợi nhuận sẽ giảm 5%," một người khác phản đối.

Long im lặng lắng nghe, rồi anh đưa ra quyết định cuối cùng. "Chúng ta sẽ xây thêm tầng hầm. Lợi nhuận có thể giảm, nhưng uy tín và trách nhiệm xã hội của TK Corp sẽ tăng. Đó mới là sự phát triển bền vững."

Quyết định của anh khiến mọi người ngạc nhiên. Long của ngày xưa sẽ không bao giờ làm vậy. Nhưng những biến cố đã qua đã dạy cho anh một bài học. Anh đang tiếp nối di sản của Trình Phong, không chỉ bằng việc phát triển công ty, mà còn bằng việc gìn giữ những giá trị cốt lõi. Sau cuộc họp, anh nhận được một tin nhắn từ Minh, chàng kỹ sư trẻ năm nào. Minh gửi cho anh một tấm ảnh anh đang đứng trên bục giảng của trường Đại học Bách Khoa, bên dưới là hàng trăm sinh viên đang lắng nghe. Kèm theo đó là dòng chữ: "Cảm ơn anh và anh Phong. Em đã tìm thấy con đường của mình."

Tại căn biệt thự nhỏ ở ngoại thành…

Bà Lan đang cặm cụi với mấy luống hồng trong vườn. Đôi tay từng quen với những bữa tiệc ngoại giao giờ đây lại lấm lem đất. Bà đang nói chuyện điện thoại với An Chi.

"Chi à, con xem giúp mẹ xem, sao cái cây hồng này nó cứ bị bệnh phấn trắng hoài vậy?"

Giọng bà không còn là sự ra lệnh hay phán xét, mà là một sự hỏi han, tin tưởng. Họ nói chuyện với nhau về phân bón, về cách tỉa cành, những câu chuyện bình dị của hai người phụ nữ cùng chung một niềm đam mê.

"À này," bà Lan chợt nhớ ra. "Hôm qua mẹ mới gặp lại bà Mai, bạn cũ của mẹ. Bà ấy cứ khen con trai mẹ có mắt nhìn người, chọn được một cô con dâu vừa xinh đẹp vừa tài giỏi. Mẹ nghe mà mát lòng mát dạ."

Bà mỉm cười một mình. Bà đã tìm thấy niềm hạnh phúc thực sự, không phải ở những lời tâng bốc trong các buổi tiệc ở Paris, mà ở niềm tự hào giản dị về con trai và con dâu mình. Hạnh phúc đôi khi chỉ đơn giản là nhìn thấy một nụ hồng sắp nở trong khu vườn bình yên.


Tối đó, tại ngôi nhà ở Thảo Điền.

Trình Phong và An Chi ngồi bên nhau, cùng xem lại những hình ảnh mà bạn bè vừa gửi. Bức ảnh Long bị bọn trẻ ở trại trẻ mồ côi vẽ bậy lên mặt. Bức ảnh Minh được các bạn nữ sinh viên vây quanh xin chữ ký. Và bức ảnh chụp một bông hồng cổ Sa Pa tuyệt đẹp mà bà Lan vừa khoe.

Họ mỉm cười.

Hành trình của họ không chỉ là hành trình chữa lành cho riêng hai người. Nó đã vô tình tạo ra những vòng tròn lan tỏa, mang lại sự thay đổi và một khởi đầu mới cho rất nhiều người xung quanh.

Chiến thắng của họ không phải là sự trả thù. Chiến thắng của họ là khi thấy những người mình yêu thương đều tìm được sự bình yên.

Và giờ đây, đã đến lúc họ dành sự bình yên đó cho chính mình, cho một chương mới sắp mở ra trong cuộc đời họ.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!